Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 86: Tham vọng !

Chương Trước Chương Tiếp

Vẻ mặt tất cả mọi người đều kinh sợ nhìn Vương Song, trường đao của hắn lúc này vẫn đang nhỏ xuống máu tươi, máu tươi rơi trên đất, phát ra tiếng “tí tách”.

- Các ngươi, ở nơi này, thì phải tuân thủ quy tắc của Vương Song ta, nếu không, ta sẽ không giảng đạo lý với các ngươi, cũng sẽ không dùng cái hình phạt gì, chỉ có một chữ, chính là chết!

Giọng nói lạnh lùng của Vương Song vang vọng trong sân này. Tất cả mọi người đều im lặng không dám mở miệng.

Dường như có chút hiểu rõ sự kinh sợ của đám người, Vương Song dần dần ôn hòa, tiếp tục nói :

- Đương nhiên, chỉ cần các ngươi không gây sự, vậy thì ta cũng sẽ không tùy tiện giết người !

- Được rồi, mọi người tiếp tục lĩnh đồ ăn đi!

Dứt lời, Vương Song lập tức rời khỏi sân đi về phía cửa thôn.

- Nào nào nào, mọi người nhận cơm!

Lâm Tuyết Tình lần nữa về chỗ cũ, tiếp tục phân phát đồ ăn, đầu tiên đặt đồ ăn vào trong tay bé trai bị đẩy đến bên cạnh.

Mọi người lần này đều yên lặng xếp thành hai hàng, không ai dám lại chen hàng, so với trẻ con trong nhà trẻ còn muốn nhu thuận hơn.

Chuyện sau đó Vương Song cũng không rõ ràng, nhưng mà cũng không quan tâm, tin rằng có Đổng Châu, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Đi đến cửa thôn, Lý Tân và Trương Lỗi đều đang nhìn về phía xa xa hai bên đường, nhìn thấy Vương Song, Lý Tân lắc đầu nói :

- Bọn chúng còn chưa quay về!

- Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta cũng không biết phải chờ đợi bao lâu!

Trương Lỗi ở một bên vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

- Không sao, ta thật không tin bọn chúng sẽ không quay về a! Cứ đợi ở chỗ này, không giết chết tên Hùng Kim Lực này tuyệt đối không thể bỏ đi!

Vẻ mặt Vương Song kiên định nói.

Sau đó, Vương Song nói cho bọn họ chuyện trước đó, Lý Tân nghe xong, một mặt cười lạnh :

- Hừ, bọn ngu ngốc này, chúng ta cứu bọn họ, bọn họ thế mà dám làm như thế! Giết được lắm, loạn thế dùng phạt nặng, chính là nên làm như thế!

Lý Tân ngược lại nhìn thấy rõ ràng, một khi đám người bọn họ mềm lòng, bị bọn họ cho rằng dễ ức hiếp, sợ rằng sẽ càng thêm làm càn, đến lúc đó, một đám nữ nhân, còn đều là mỹ nữ, đối mặt với loại tình huống này có bao nhiêu nguy hiểm bọn họ đều rất rõ ràng.

Trương Lỗi mặc dù có chút không thể nào tán đồng, nhưng vẫn thông minh không mở miệng.

- Các ngươi ăn cơm chưa, chưa ăn thì đi ăn cơm đi, ta ở chỗ này giúp các ngươi quan sát!

Vương Song lên tiếng nói.

- Ăn rồi, các nàng đã đưa tới cho chúng ta!

Lý Tân cười nói.

Vương Song gật đầu, nói chuyện một lúc với bọn họ rồi mới quay về!

Vừa mới quay về, Vương Song đã nhìn thấy thi thể trên mặt đất đã bị dọn đi, vết máu cũng được dùng nước rửa sạch một phen.

- Vương Song, ngươi vừa đi đâu thế.

Vừa mới vào phòng, đã thấy tất cả mọi người đều tập trung lại ăn điểm tâm trên bàn cơm, tiểu nha đầu Tạ Linh Ngọc này ngáp một cái, rõ ràng vừa mới tình ngủ, đặt mông ngồi xuống bàn ăn cầm lấy bánh mì sữa bò bắt đầu ăn, nhìn thấy Vương Song, nghi ngờ hỏi.

- Không sao, tùy ý đi dạo một lúc.

Vương Song tùy ý trả lời. Nói xong, nhìn Thái Hiểu vẫn luôn ngồi trên sofa thức cả đêm, mang theo hai mắt có quầng thâm, ánh mắt hơi khác thường, tiểu mỹ nữ này ngược lại không cùng đi ăn cơm với mọi người, một mình e ngại ngồi ở đó. Nhưng mà Vương Song cũng không nói gì, bởi vì Triệu Hân cũng đi ra rồi.

Một đám người đang ăn vật tư mà Vương Dong mang vào trong đại sảnh, mỗi người một túi bánh mì, một hộp sữa bò, ăn uống say sưa. Ngược lại không giống với những người sống sót ở bên ngoài, đây cũng là Đổng Châu phân phó, Vương Song tùy rằng không biết nguyên nhân, nhưng lại tin rằng cách làm của nàng đương nhiên có nguyên nhân của chính nàng. Bởi vậy, người của Vương Song ngược lại trông vượt trội hơn đám người sống sót ở bên ngoài.

- Đúng rồi, tiểu Song, ngươi đi nói chuyện với ta một lúc, ta có lời muốn nói với ngươi!

Lúc này, Đổng Châu đột nhiên đi đến, lên tiếng nói với Vương Song, dứt lời, lập tức đi lên lầu hai.

Vương Song vừa mới cầm một túi sữa bò nghĩ muốn uống hai ngụm, cũng là bị giọng nói của Đổng Châu chặn ngang, có chút bất đắc dĩ đặt sữa bò trong tay xuống, đột nhiên, nhìn thấy Thái Hiểu vẫn luôn giống như một con chim cút bên cạnh, mỉm cười, tiện tay cầm một ổ bánh bao, một túi sữa bò, khi đi ngang qua trực tiếp cúi đầu đưa cho Thái Hiểu.

- Ăn chút đồ, nếu không bụng sẽ đói!

Thái Hiểu hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, một đôi mắt to trong veo như nước nhìn Vương Song, cúi đầu xuống, nhìn bánh bao và sữa bò đặt trong tay, đột nhiên, từng giọt nước mắt rơi xuống, sau khi mạt thế hạ xuống lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được người ta quan tâm. Một loại ấm áp tràn ngập tâm hồn nàng.

- Ha ha, tiểu gia hỏa, ngươi loại bản lĩnh tán gái này ngược lại tăng thêm không ít!

Đổng Châu ở phía trước thấy rất rõ ràng, chờ đến khi Vương Song đi đến, thấp giọng cười nói.

- Ha ha……

Vương Song mỉm cười, không nói gì thêm.

Đám người Tạ Linh Ngọc, Lưu Hâm, Lâm Tiểu Nhiên từ mình ăn cơm của mình, mặc dù nhìn thấy tất cả nhưng cũng đều không nói gì, đều làm như không nhìn thấy. Sắc mặt Triệu Hân cũng không thay đổi, giống như là không biết, vô cùng ưu nhã ăn từng miếng bánh mì. Chỉ là trong mắt lóe lên một vòng ánh mắt dị dạng, trong lòng trăm ngàn loại suy nghĩ lướt qua.

- Sao thế, dì Đổng? Có chuyện gì sao?

Vương Song nhìn thấy Đổng Châu cẩn thận đóng cửa lại, hơi nghi hoặc nói, chuyện gì, đáng giá cho nàng cẩn thận như vậy.

Đổng Châu ngồi xuống sofa, nhìn Vương Song, hơi trầm tư, lập tức ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Vương Song gằn từng chữ :

- Tiểu Song, ta hỏi ngươi một câu, hy vọng ngươi có thể thành thật trả lời!

Vương Song sững sờ, đây là lần đầu tiên Đổng Châu nghiêm túc như vậy, không khỏi điều chỉnh sắc mặt, trầm giọng nói :

- Được chứ, dì Đổng, ngươi hỏi đi, chỉ cần ta có thể trả lời thì nhất định sẽ trả lời!

- Ngươi, cho rằng thành phố Hoa Tân là một chỗ tốt sao? Là một nơi có thể khiến ngươi an tâm ở lại sao?

Đổng Châu chậm rãi lên tiếng.

- Khu vực thành phố Hoa Tân?

Vương Song nhướng mày, hắn ngược lại chưa từng nghĩ tới tình huống khu vực thành phố Hoa Tân rốt cuộc có thích hợp hay không, bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ mãi ở lại nơi này.

- Nhìn biểu tình của ngươi, cũng biết chính ngươi sẽ không ở lại nơi này!

Đổng Châu mỉm cười.

- Bây giờ mạt thế xuất hiện, cái gọi là loạn thế xuất anh hùng, ngươi thử nghĩ xem, đã từng là khai quốc công thần của Hoa Quốc, vậy thì không phải quật khởi từ bên trong một nơi không quan trọng, cuối cùng trở thành Chúa Tể Giả người nắm giữ mấy trăm triệu nhân dân sao!

- Mà khu vực thành phố Hoa Tân theo ta mà nói, cũng chẳng qua là một thế lực mà thôi, muốn thành lập một phen sự nghiệp trong mạt thế, thế lực như này không có gì hơn mấy loại tình huống, loại thứ nhất là không ngừng cường đại, sau cùng trở thành thế lực mạnh nhất, thống nhất toàn quốc, thậm chí toàn thế giới! Nhưng mà loại thế lực này ta nghĩ toàn bộ Hoa Quốc cũng chưa chắc có.

- Loại thứ hai, thì là đã bị các thế lực cường đại hơn thu phục, trở thành chư hầu một phương, đây cũng là kết cục của đại đa số các thế lực.

- Loại thứ ba, cũng chính là một loại bất hạnh nhất, chính là trực tiếp bị Zombie hoặc các thế lực khác tiêu diệt.

…..

Nghe Đổng Châu một loạt đạo lý phân tích rõ ràng, ánh mắt Vương Song cũng càng ngày càng sáng, mơ hồ biết được Đổng Châu muốn nói cái gì.

- Bây giờ thành phố Hoa Tân cũng chưa hẳn là một nơi tốt, không nói trước đây nơi này có nhiều thế lực đan xen, chúng ta thế đơn lực bạc, cho dù đến đó cũng chỉ sợ cũng là cá trên thớt, mặc người chém giết!

Nói tới chỗ này, giọng nói của Đổng Châu chợt ngừng lại. Nhìn Vương Song, không tiếp tục lên tiếng.

- Dì Đổng, ngươi muốn nói cái gì thì trực tiếp nói đi, Vương Song ta không phải người không biết tốt xấu, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không nói ra!

Vương Song có chút không nhịn được mở miệng, một đôi mắt mơ hồ có chút tia lửa thoáng qua,

- Trong mạt thế, quần hùng cùng nổi lên, ngươi-Vương Song vì sao không thể đồng dạng theo gió bay lên, trở thành Cửu Thiên Thần Long chứ!

Đồng Châu nói ra từng chữ, những lời nói ra lại là kinh động lòng người!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)