Tất cả những người sống sót đều trở nên vô cùng kích động, trải qua thời gian dài như vậy bị Hùng Kim Lực áp bức, bọn họ đều dần dần đánh mất hy vọng đối với cuộc sống, mỗi ngày, đều chỉ có thể dựa vào chính mình lao động nặng nhọc đổi lấy một ít thu nhập không có ý nghĩa. Đôi khi, còn gặp phải áp bức của Hùng Kim Lực, do đó, nghe được lời nói của Vương Song, bọn họ đều trở nên vô cùng hưng phấn.
Vương Song nhìn vẻ mặt hưng phấn của những người trước mặt, mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ : “Vẫn là lộ ra thân phận của chính mình mới có tác dụng.”
Tiếp tục lên tiếng nói :
- Nhưng mà, Hùng Kim Lực còn có một số đám côn đồ rời đi còn chưa quay về, chúng ta chờ bọn chúng quay về lập tức trực tiếp giải quyết bọn chúng, chẳng qua ta lo lắng sẽ có người mật báo, cho nên, trước khi giải quyết tất cả đám côn đồ đó, mọi người không được phép rời khỏi cái sân này!
- Cái gì, không thể rời khỏi cái sân này! Vậy thì chúng ta ở nơi nào? Ăn cái gì?
Có người lên tiếng nói to.
- Đúng đó, các ngươi như vậy có khác gì những tên côn đồ kia !
- Chúng ta không đồng ý!
Một cái giọng nói lại vang lên, tất cả đám người đều ào ào biểu thị sự bất mãn của chính mình.
- Đồ ăn. Ta sẽ sắp xếp người làm cho các ngươi, nhưng mà, các ngươi bắt buộc phải ở lại chỗ này!
Vẻ mặt Vương Song lạnh lùng, hỏa cầu xung quanh trực tiếp rơi xuống trên đất, trong chớp mắt nện thành một cái hố to trên mặt đất.
Mọi người trong nháy mắt yên tĩnh, không còn dám mở miệng, xôn xao có chút sợ hãi nhìn Vương Song.
Vương Song Nhìn đám người, trong lòng có chút âm trầm, chính mình đang giúp đỡ bọn họ, vậy mà cả một đám đều không biết tốt xấu, xem ra thật sự là người tốt bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi. Chính mình không thể luôn luôn làm một người tốt, thời điểm thích hợp đều phải hiện ra một số thủ đoạn của chính mình.
Những người khác ở một bên đều nhìn thấy Vương Song xử lý mọi chuyện, đều có chút kinh ngạc, nếu như đổi thành bọn họ, chỉ sợ đối mặt với sự phản đối như thế, trực tiếp cũng không biết nên làm cái gì, nhưng mà đổi thành Vương Song, trực tiếp hiện ra vũ lực của chính mình, sự bá đạo của Vương Song giờ khắc này đã khắc sâu vào trong lòng bọn họ, đặc biệt là Đổng Châu. ánh mắt càng sáng lên, trong lòng lướt qua sự tán thưởng.
Rất nhanh, dưới phương thức hơi bá đạo của Vương Song, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn đứng ở trong sân, trong sân được lát bằng đá màu xanh, rất nhiều người đã trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.
Đám người Vương Song đi thẳng đến gian phòng bên trong, một đám người vây tại chỗ, Vương Song phân phó Chương Nghiệp, Trương Lỗi, để bọn họ đến nửa đêm đi thay ca cho hai người Vương Hổ.
- Đúng rồi, Vương Song, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?
Lâm Tuyết Tình mở miệng dò hỏi.
- Làm gì, ngủ a! Chờ đợi Hùng Kim Lực quay về!
Vương Song lạnh nhạt lên tiếng, chỉ có dưỡng tốt tinh thần, mới có thể đổi mặt với tất cả khó khăn.
- Được rồi, mọi chuyện tiếp theo đều để dì Đổng chỉ huy đi, đừng đến làm phiền ta!
Vương Song nói xong, trực tiếp tìm một căn phòng, bắt đầu đi ngủ.
Triệu Hân mỉm cười, trong ánh mắt hơi khác thường của mọi người, đồng dạng cùng đi vào.
- Hồ ly tinh!
Lâm Tuyết Tình nhìn bóng dáng của Triệu Hân, có chút oán hận mở miệng nói.
Thái Hiểu thì có chút đứng ngồi không yên ở nơi đó, bây giờ mạt thế Zombie hoành hành, không có ai sẽ nghĩ đến nàng là ai, đã từng có thân phận gì.
Nghĩ muốn dựa vào Vương Song, nhưng bản thân lại không biết mở miệng như thế nào, đồng thời nhìn thấy ánh mắt có ý vị uy hiếp của Triệu Hân, càng là nhát không dám mở miệng.
Toàn bộ người trong đại sảnh đều nhìn Đổng Châu, chờ nghe nàng sắp xếp, bọn họ cũng đều biết Đổng Châu là nữ truyền kỳ trong giới kinh doanh, IQ có thể nghiền ép tất cả bọn họ, cho nên, đều rất bội phục.
….
Vương Song ngược lại không làm sao quản được chuyện ở bên ngoài, những chuyện lộn xộn lung tung này chính mình cũng không biết nên xử lý như thế nào, thứ chính mình am hiểu hơn chính là chiến đấu và mạnh lên, những chuyện như này vẫn là giao cho Đổng Châu loại nhân tài chuyên nghiệp làm mới phù hợp.
Nhìn thấy Triệu Hân lắc lư thân hình như rắn nước đi vào, Vương Song mỉm cười, một tay ôm chầm, trong tiếng kinh hô của đối phương cả đầu chụm vào ôn nhu hương.
Ngày thứ hai, sau khi Vương Song thức dậy, phát hiện đám người Lâm Tuyết Tình đang nấu một nồi cháo lớn trong sân, bên cạnh còn có rất nhiều màn thầu, đang phân phát cho mọi người trong sân. Những người này trước đó ăn đều là cháo loãng có thể nhìn thấy đáy, ngay cả có bao nhiêu hạt gạo trong bát đều có thể đếm được, càng đừng nói đến các loại màn thầu, bởi vậy, có thể có được đồ ăn như thế, bọn họ đều vô cùng thỏa mãn.
Nhìn thấy Vương Song, Đổng Châu ở một bên đi tới cười nói :
- Tiểu Song, ngươi ngược lại ném phiền phức cho ta, chính mình lạinhàn rỗi!
- Hi hi, đây không phải là biết nhiều khổ nhiều sao!
Vương Song khẽ cười. Nhìn mọi thứ trước mắt ngay ngắn rõ ràng, trong lòng cũng không khỏi bội phục năng lực chỉ huy của Đổng Châu.
- Đều không cần cướp, từng người một, ai cũng đều có!
Lâm Tuyết Tình ở một bên phân phát đồ ăn cho đám người, bọn họ xếp thành hai hàng dài, người nào cũng có chút tranh nhau chen lấn tới đằng trước.
- Ô….ô….
Đột nhiên, Vương Song nghe thấy tiếng khóc của một đứa nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn, ở giữa một cái hàng dài, một bé trai lớn nhỏ không đến bảy tám tuổi bị một tên hán tử trực tiếp đẩy sang một bên, chính mình chiếm vị trí của đối phương. Những người khác e ngại vóc dáng của đối phương, cũng đều không dám nói gì.
- Ngươi sao lại chen ngang? !
Lâm Tuyết Tình nhìn đại hán trước mắt, có chút tức giận, trước ngực không ngừng chập trùng. Dứt lời, muốn tiến lên đỡ bé trai bị đẩy ngã kia đứng dậy.
- Tiểu đệ đệ, ngươi không sao chứ?
Lâm Tuyết Tình quan tâm mở miệng nói.
- Ô, hắn cướp vị trí của ta! Đó là vị trí của ta!
Bé trai lau nước mắt khóc thút thít nói.
- Ta đâu có chen ngang, rõ ràng là nó đến chen hàng của ta, không chen được, tự mình bị ngã! Không tin, ngươi hỏi những người khác!
Nam tử lập tức tự tin nói, còn vừa nhìn những người khác, ý vị uy hiếp không cần nói cũng biết.
- Ngươi!
Lâm Tuyết Tình tức đến nỗi đỏ bừng mặt.
- Mau phát cơm đi! Ta đói rồi!
Nam tử có chút không kiên nhẫn mở miệng.
Những nữ nhân khác một mặt tức giận nhìn tên nam tử này, nhưng mà thật sự không biết nên xử lý như thế nào. Trong đội ngũ của Vương Song hầu hết đều là một số nữ nhân, bây giờ cũng đang trực ban, người thì canh gác, người thì nghỉ ngơi.
- Vương Song, ngươi xem đây?
Trương Dao nhìn bạn thân của chính mình phải chịu loại đối đãi này, đi đến bên cạnh Vương Song khẽ nói.
- Giao cho ta!
Vương Song trực tiếp tiến lên một bước đi tới, căn bản không có dùng bất kỳ lực lượng gì, trong chớp mắt đi thẳng về phía trước.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Nam tử có chút ngoài mặt mạnh miệng lên tiếng, đối với Vương Song, hắn vẫn nhẫn ra, biết được hắn là Tiến Hóa Giả, hắn có thể làm càn trước mặt những nữ nhân này, nhưng nếu đối mặt với Vương Song, căn bản không dám giống như trước đó.
- Làm gì?
Vương Song cười lạnh một tiếng, loại cặn bã này, không dám đối mặt với đám côn đồ, cũng sẽ chỉ bạo ngược trong nhà, chính mình khinh thường loại người này nhất. Cho nên, ánh mắt lạnh băng, một đao trực tiếp chém ngang, “phốc”, máu tươi phun ra, một cái đầu lâu trực tiếp lăn xuống đất.
- A, giết người rồi!
- Giết người rồi!
Những người khác xôn xao giật mình, từng người hoảng sợ kêu lên. “Rầm rầm”, lấy Vương Song làm trung tâm trực tiếp trống đi một vòng lớn.
- Vương Song, ngươi….
Đám người Lâm Tuyết Tình vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Song, người chết, bọn họ nhìn thấy quá nhiều, cho nên, ngược lại không có kinh sợ, chỉ là có chút kinh ngạc bởi thủ đoạn của Vương Song tàn bạo như vậy.
- Các ngươi thật sự coi Vương Song ta thành bùn nhão nặn không thể trát tường sao, ta cứu các ngươi, không có nghĩa là các ngươi có thể muốn làm gì thì làm, làm càn như thế.
Vương Song lạnh lùng nhìn đám người, chậm rãi liếc nhìn bốn hướng.
- Nếu ta đã cứu các ngươi, vậy thì, mọi thứ ở nơi này đều thuộc về ta, mạt thế đến, pháp luật pháp quy trước đó toàn bộ biến thành từng tờ giấy vụn, cường giả vi tôn!
- Ta mạnh hơn các ngươi, vậy thì, tất cả các ngươi đều phải nghe lời ta, nếu không, nam nhân này chính là kết cục của các ngươi!