Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 82: Tiến công!

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Song rất cẩn thận, cùng Lý Tân dò xét bốn phía xung quanh, tìm hiểu đại khái hoàn cảnh và nhân viên ở nơi này. Sau đó cùng nhau bàn bạc..

- Nhân viên ở đây theo lời Tô Vi nói ước chừng có hơn hai trăm người, nhưng trong đó bảy tám mươi người có thể chiến đấu, trong số những người này sau khi trừ đi những kẻ bị giết chết trước đó, vẫn còn lại sáu mươi mấy người, chẳng qua phiền phức nhất chính là những kẻ đang cầm thương.

- Một khi động thủ, nhất định diệt cỏ phải diệt tận gốc, tuyệt đối không để lại người sống! Còn không được để bọn chúng làm tổn thương đến người dân bình thường.

Vương Song chậm rãi mở miệng. Lý Tân gật đầu, hơi nghi ngờ nói :

- Nhưng mà, Hùng Kim Lực là một Tiến Hóa Giả, không thể không phòng, lại có nhiều thủ hạ như thế, một khi bị vây công, vô số đạn bắn ra, e rằng sẽ bị bắn thành cái sàng!

- Đúng vậy, ngươi nói cũng có đạo lý, xem ra chúng ta phải lặng lẽ tiến lên, né qua trạm gác phía trước, trực tiếp tập kích đại bản doanh của hắn ! Trước tiên giết chết hắn, cứ như vậy, rắn bị mất đầu, lập tức có thể khống chế đám côn đồ còn lại!

… ….

Vương Song và Lý Tân ngươi một câu, ta một câu, định ra kế hoạch đại khái, cuối cùng Lý Tân hỏi :

- Chúng ta không ai không nhận ra Hùng Kim Lực! Làm cách nào để phân biệt đây?

- Không sao, ta có một cái kỹ năng có thể phân biệt hắn có phải là Tiến Hóa Giả hay không, toàn bộ Lý gia thôn chỉ có một Tiến Hóa Giả, Tiến Hóa Giả duy nhất đó khẳng định là hắn!

Hai người bàn bạc xong, lặng lẽ tiến lên, vòng qua đường lớn phía trước, từ một đường cạnh thôn đi vào , bọn họ không thể nhìn thấy toàn cảnh ngôi làng, hai người đặc biệt tìm những hẻm nhỏ vắng vẻ mà đi, một đường tránh khỏi những kẻ tuần tra.

Trong lúc bọn họ đi vào nhìn thấy rất nhiều nhà dân, chẳng qua đều là nhà trống, rất ít có người, nhà nào cũng đều đóng kín cửa, thỉnh thoảng trông thấy đám côn đồ cầm thương đi vào một nhà dân, trong đó rất nhanh truyền đến từng tiếng rên rỉ.

Vương Song thấy cảnh này, sắc mặt càng băng lãnh, chẳng qua bây giờ không phải lúc giải quyết chuyện này, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giải quyết Hùng Kim Lực, bọn chúng đều chỉ là những tiểu lâu la.

Rất nhanh, bọn họ thuận theo đường nhỏ, không ngừng tiếp cận đến tòa nhà nhỏ hai tầng ở trung tâm nhất. Nhưng mà bên ngoài căn phòng kia có hai tên gia hỏa đang cầm thương đứng ở cửa, hai ngươi bọn họ một khi động thủ, rất có thể sẽ đả thảo kinh xà!

- Trời sắp tối rồi, chúng ta đợi trời tối mới động thủ! Đến lúc đó tính cảnh giác của bọn chúng sẽ buông lỏng!

Vương Song thấp giọng nói.

Lý Tân ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời dần dần lặn xuống, một vài ánh chiều tà chiếu xuống trong thôn, dường như dát vàng cả cái thôn.

Hai người họ đứng trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh, âm thầm quan sát mọi chuyện của nhà lầu bên cạnh. Thỉnh thoảng nhìn thấy có người ra vào, không đến một lúc, bọn họ lại nhìn thấy hai người đi ra thay thế hai người ở cửa.

Sắc trời dần dần tối hẳn, Vương Song và Lý Tân không muốn đợi thêm nữa nên bắt đầu động thủ.

- Vèo.

Chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh lướt qua, hai người trực ban ngoài cửa đang nói mấy câu vui đùa tục tĩu, nhìn thấy một đạo ánh đao màu trắng lóe lên, hai người còn chưa kịp phản ứng, đã che cổ họng phát ra tiếng “ôi ôi” rồi ngã xuống.

- Đi!

Hai người như hai đạo u linh, “bùm” một tiếng, trực tiếp phá tan cửa lớn, trực tiếp chui vào bên trong, trong nháy mắt, ánh sáng đèn đuốc sáng trưng chiếu rọi khiến bọn họ hơi không mở được mắt.

- Ai?

- Không xong, địch tập kích!

- Mau dậy, có kẻ địch!

….

Lúc này, hai người Vương Song mới phát hiện trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng , trên đất có bảy tám nữ tử toàn thân trần trụi nằm trên mặt đất, một số tên côn đồ đang đứng lên từ người một số nữ nhân, thậm chí đều không kịp mặc quần, trực tiếp cầm lấy súng ống bên cạnh đã muốn nổ súng.

Lúc này, trên lầu còn có vài tên côn đồ trực tiếp xuất hiện, bị tiếng phá cửa làm giật mình. Ào ào đi ra xem tình hình.

- Ta đi giải quyết những kẻ trên lầu, ngươi giải quyết những kẻ dưới lầu!

Vương Song khẽ quát một tiếng, hóa thành một vệt tàn ảnh, trực tiếp chạy lên lầu. Lý Tân biết tình huống khẩn cấp, đường đao màu đen quét ngang, đánh tới đám côn đồ đang mặc quần áo ở lầu một.

“Phanh phanh phanh”

“Cộc cộc cộc”

Từng đạo từng đạo tiếng súng không ngừng xuất hiện, chấn động toàn bộ thôn làng, không ít tên côn đồ ở bên ngoài nghe được âm thanh đều cấp tốc chạy đến.

Nhưng mà tốc độ của Vương Song cực nhanh, tất cả mọi người đều không thấy rõ thân ảnh của hắn, viên đạn bắn trên mặt đất, tạo ra vô số tia lửa.

“Xoẹt”

Thân thể Vương Song giống như quỷ mị, vẻn vẹn trong chớp mắt, đã trực tiếp đi lên lầu, căn bản không cần sử dụng vũ khí, trực tiếp đánh ra mấy hỏa cầu, trực tiếp rơi vào người ba tên côn đồ, “ầm” một tiếng, đầu ba tên côn đồ trực tiếp bị hỏa cầu xuyên qua, thẳng tắp ngã xuống.

Dưới mặt đất, Lý Tân đã phát huy tốc độ của hắn đến cực hạn, cũng nhờ những tên côn đồ kia đang làm chuyện xấu xa, không có kịp mặc quần áo, vẻn vẹn mấy giây, ánh đao màu đen lướt qua, trực tiếp xẹt qua cổ những tên côn đồ này, tiếng “ xì xì” vang lên, mỗi một tên côn đồ đều vội vã che cổ của chính mình, vẻ mặt không cam lòng ngã xuống.

Gương mặt những nữ nhân đã chết lặng đột nhiên nhìn thấy cảnh này, xôn xao có chút hoảng sợ kêu to, giọng nói vô cùng thê lương. Từng người run lẩy bẩy núp trong một góc, không dám ló đầu.

Vương Song không dám trì hoãn, bây giờ đi tới ngay cả một nửa cũng chưa tới, e rằng còn càng nhiều ở trong phòng, Vương Song từng người một trực tiếp xông vào, muốn giải quyết tất cả những kẻ còn lại, kết quả thế mà phát hiện bên trong không có người nào cả, tất cả đều đã đi ra.

Nhưng ngược lại hắn phát hiện trong phòng có không ít súng ống, còn phát hiện một khẩu súng lục Desert Eagle, đường kính khoảng 12mm , đây là loại súng có uy lực cực mạnh nhất thế giới. Người bình thường, còn không thể sử dụng, chỉ riêng ánh sáng áp chế lực khủng bố cũng đủ để chấn thương bọn họ.

Vương Song ngược lại không hề để ý khẩu súng này, chỉ là vô cùng nghi hoặc đánh tới đại bản doanh của Hùng Kim Lực chỉ có những người này sao, hơn nữa còn không có một tên Tiến hóa giả, rõ ràng Hùng Kim Lực không ở nơi này.

- Tiểu Tân, Hùng Kim Lực không có ở nơi này!

Vương Song nói với Lý Tân ở bên dưới, Lý Tân hơi kinh ngạc, nhìn về phía những nữ nhân ở chỗ hẻo lánh kia.

- Các ngươi biết Hùng Kim Lực ở đâu không?

Những nữ tử kia ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng xuất hiện một nữ tử có vài phần thanh tú che giấu bộ vị trọng yếu trên thân thể mình đứng ra nói với hai người Vương Song :

- Hùng Kim Lực hắn dẫn người ra ngoài, dẫn đi không ít người, chúng ta cũng không biết đi nơi nào!

- Ra ngoài!

Vương Song nhíu mày, nói thầm khó trách phòng ngự nơi này đơn giản như vậy, chỉ có mấy chục người.

- Là ai!

- Địch tập kích!

Đột nhiên, bên ngoài xuất hiện không ít côn đồ, đều cầm thương xông tới, nhìn thấy thi thể đầy đất, không khỏi hút vào một ngụm khí lạnh, vừa định ngắm họng súng vào hai người Vương Song, nhưng mà còn chưa mở được thương, trước mắt lập tức xuất hiện năm sáu hỏa cầu, xuyên qua thân thể bọn họ.

Nhìn thấy một màn thần kỳ như thế, những cái nữ nhân kia đều mở to hai mắt, có chút không dám tin.

- Bọn họ có nói bao giờ quay về không?

Vương Song nhướng mày, lại hỏi tiếp.

- Không nói, nhưng mà bọn hắn đi từ hôm qua, theo đạo lý, chắc hẳn cũng sắp quay về rồi!

Nữ nhân đầu tiên kia nhỏ giọng nói.

- Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta sẽ đợi bọn chúng quay về, một lưới bắt hết! Loại cặn bã này tuyệt đối không thể để bọn chúng sống trên đời!

Lý Tân ở một bên hung ác nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)