Sáng hôm sau, trời vừa sáng, đám người Vương Song đã thức dậy, chuyện khiến Vương Song vui mừng là dị năng của Triệu Hân đã hồi phục. Khi tiến hành thuật trị liệu, những vết thương trên người Vương Song cũng đã tốt hơn một nửa!
- Xem ra, cấp bậc Tiến hoá giả của ngươi thấp quá rồi. Một thuật trị liệu muốn hồi phục hoàn toàn vết thương cũng không đủ. Sau này ta sẽ vứt ngươi đến trước mặt Zombie, để ngươi giết bọn chúng tăng cấp bậc!
Vương Song nhìn Triệu Hân giống như một con mực bám chặt lấy mình, thân hình chữ S của nàng ẩn hiện nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, vô cùng mê hoặc lòng người.
Trong chốc lát đã tăng thêm rất nhiều người, Vương Song bèn mở rộng thêm vài căn biệt thự ở lân cận, mà hắn với Triệu Hân ở riêng một căn.
- Được thôi, cảm ơn ngươi. Tiểu Song, ngươi đối xử với ta thật tốt!
Triệu Hân lười nhác, nằm ở bên cạnh Vương Song, nàng cất lời với vẻ mặt hạnh phúc.
- Được rồi, nhanh dậy thôi. Ta nghĩ bọn họ cũng đã dậy cả rồi, chắc đang đợi chúng ta đấy!
Vương Song mỉm cười, xoa gò má trơn nhẵn như ngọc của Triệu Hân, sau đó rời giường.
- Ừ.
Triệu Hân không cam tâm thức dậy mặc quần áo, rất lâu rồi nàng chưa được ngủ thoải mái như vậy. Cho nên, nàng khao khát được nằm mãi trên giường như thế này.
Đợi khi bọn họ đi ra thì phát hiện đám người Lý Tân, Đổng Châu, Chương Nghiệp đều đang ở trong biệt thự cũ ăn bữa sáng chờ bọn họ.
- Ha ha, Tiểu Song à, nhanh đến ăn cơm đi! Vết thương của ngươi thế nào?
Lý Tân ở một bên nhìn thấy Vương Song và Triệu Hân thì vẻ mặt có phần kì quặc mở lời, lập tức nhớ ra gì đó, có hơi lo lắng hỏi thăm.
- Không sao, đã đỡ rồi!
Vương Song cười trả lời, hắn nhìn ngó xung quanh thì phát hiện có chỗ trống, bèn cùng Triệu Hân đi đến đó ngồi. Hắn lấy một miếng bánh mì đưa cho Triệu Hân, rồi lấy cho nàng một bình sữa, sau đó bản thân cũng lấy ít bánh mì, thịt xông khói, bắt đầu ăn uống.
Bên cạnh chính là Lâm Tuyết Tình, nàng nhìn Triệu Hân có quan hệ thân mật với Vương Song thì cắn chặt môi. Hình như cảm nhận được tầm mắt của Lâm Tuyết Tình nên Triệu Hân quay đầu sang nhìn, khi nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, ánh mắt nàng khẽ di chuyển. Dường như hiểu ra gì đó, khoé miệng nàng lộ ra nụ cười, lấy miếng bánh mì mình đã cắn đưa qua trước miệng Vương Song, giọng nói nũng nịu:
- Tiểu Song, ta đút ngươi ăn!
Ánh mắt đưa đẩy, hình như có sự quyến rũ vô số kể.
Sắc mặt Vương Song có hơi kì quặc, hắn cảm nhận được rõ ràng tầm mắt tất cả mọi người trong sảnh đều âm thầm bắn về phía mình. Nhưng hắn không nói gì, mở miệng cắn lấy bắt đầu ăn. Cứ như thế, bữa ăn kết thúc trong bầu không khí có phần quái lạ. Rốt cuộc bên trong có cảm giác gì, có lẽ cũng chỉ có người đương sự mới biết được.
…
Một đoàn xe to lớn đi trên đường, phía trước là ba chiếc siêu xe mở lối, đằng sau là một chiếc xe buýt lớn, cuối cùng là một chiếc xe tải. Ở vị trí đầu tiên là một chiếc xe Ferrari màu đỏ như ngọn lửa đang chầm chậm lái về trước, cả đoàn xe đều có phần kì quái. Một số người ven đường muốn lên trước bắt xe, nhưng đám người Vương Song không để ý đến.
Còn Zombie, đám người Vương Song không cần phải xuống xe đã có từng viên đạn được bắn ra từ súng của Lưu Hâm, trăm phát trăm trúng. Vương Song và Triệu Hân vẫn đi chung một chiếc xe, trong chiếc xe đầu tiên kia khi nhìn thấy một số Zombie bị lạc đàn, Vương Song trực tiếp đánh gãy tay chân của chúng rồi để Triệu Hân lên trước giết chết!
Khiến Vương Song ngạc nhiên chính là Triệu Hân tuy là một nữ nhân, nhưng khi đối diện với Zombie nàng lại quyết đoán, độc ác, trực tiếp bắn nổ đầu hơn rất nhiều nữ nhânkhác.
Còn chưa đi được mấy chục ki-lô-mét, những Zombie chết dưới tay của Triệu Hân đã vượt qua chục con, cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, nàng đã thăng đến cấp ba rồi! Giờ đây Vương Song lại nhìn sang lần nữa.
- Tiên Thiên Tiến Hoá Giả: Phụ trợ hình Tiến hóa giả
- Cấp bậc: Cấp ba!
- Kỹ năng: Thuật trị liệu, có thể nhanh chóng hồi phục vết thương! Một ngày chỉ được sử dụng một lần.
- Đánh giá: Thuật trị liệu, có thể nhanh chóng hồi phục vết thương, là sự tồn tại không thể thiếu trên chiến trường. Tiến hoá giả này tiến hoá đến cao cấp có thể nối lại tay chân đã đứt, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, có thể cứu được người!
Triệu Hân lại thăng cấp lần nữa, giờ đây không những đã bổ sung lại hao tồn trước đây, còn có thể triển khai một lần nữa. Vì vậy Triệu Hân không chút do dự mà giải phóng kỹ năng, chữa khỏi hoàn toàn vết thương của Vương Song.
Vương Song vô cùng hài lòng, hắn biết phải để Triệu Hân liên tục thăng cấp thì tác dụng của nàng ở tương lai mới càng thêm đáng sợ, quả thật chính là quả nhân sâm trên thế giới này.
Nhưng khi đám người cảm thấy có hơi thoải mái suốt chặng đường, đột nhiên trước con đường trực tiếp bị xe của rất nhiều người chặn lại, căn bản không thể lưu thông. Vương Song cau mày, dừng xe lại, những xe ở phía sau cùng phát hiện tình hình phía trước, bọn họ lần lượt xuống xe, muốn di chuyển chỗ xe này đi.
- Không được di chuyển!
- Ai di chuyển sẽ bắn chết người đấy!
Vào lúc này, hai bên đường có mười mấy tên nam nhân cầm súng tiểu liên, súng trường xuất hiện. Người nào người nấy vô cùng hung dữ, bọn họ giống như lang sói giơ nòng súng nhắm về phía đám người.
Trong đám người ngoại trừ đám người Vương Song, Lý Tân, Chương Nghiệp ra thì đều ngây ngốc, bọn họ căn bản không ngờ đến sẽ gặp phải tình huống thế này, đợi đến khi bị người ta dùng súng chĩa vào bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã muộn mất rồi.
- Chậc chậc, nhiều nữ nhân quá. Thành ca, thế là chúng ta có thể sung sướng một chút rồi!
- Ha ha, còn là những học sinh nữa. Học sinh được, học sinh được, đã rất lâu rồi ông đây chưa chơi mấy em học sinh!
- Nhiều, nhiều vật chất như vậy, còn có súng. Ha ha, lần này chúng ta phát tài rồi!
- Mỹ nữ xinh đẹp quá, trời ơi, chuyến này chúng ta lời to rồi!
…
Một đám nhìn vô cùng hung hãn, khi nhìn thấy nhóm người Lâm Tuyết Tình, Triệu Hân, Trương Dao, tên nào tên nấy giống như mấy con ma đói cả đời chưa được ăn cơm nhìn thấy món ăn ngon vậy, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng cười dâm đãng, những câu nói thô tục cũng được phát ra từ miệng bọn họ.
Có không ít tên phần dưới đã nhô cao như túp lều rồi, lúc nhìn thấy vật chất trên xe và súng máy trên người đám người thì càng thêm vui mừng điên cuồng. Lần này, không những có nhiều nữ nhân xinh đẹp để ôm, mà còn có nhiều vật chất như thế, bọn họ chưa từng có cuộc làm ăn nào lời như hôm nay.
- Không được rồi, ta chịu không nổi nữa. Thành ca, để ta chọn trước một người sung sướng đi!
Một tên nam nhân vẻ mặt dữ tợn nói với tên đầu trọc đứng ở một bên, cơ bắp cuồn cuộn như gấu chó nói. Hắn nói xong, bèn bắt lấy một nữ nhân kéo sang một bên, bắt đầu muốn làm chuyện đồi bài. Vương Song nhìn rõ người bị bắt là Vương Đan!
- Mẹ nó, thằng không có tiền đồ!
Người được gọi là Thành ca cười, mắng một câu. Nhưng hắn không ngăn cản, chỉ cần giữ lại mấy nữ nhân xinh đẹp nhất cho hắn là được, những người khác thì mặc cho bọn đàn em giày vò.
- Mẹ ơi, con sợ!
Đổng Mộng Kỳ có hơi hoảng sợ, núp phía sau người Đổng Châu.
- Mộng Kỳ, đừng sợ, còn có Vương Song ca ca của con mà!
Vẻ mặt Đồng Châu bình tĩnh nhìn phía trước, nàng tin rằng dựa vào thực lực của Vương Song thì đám người này không đáng để sợ hãi.
- Cứu ta, Vương Song, Lý Tân! Cứu ta!
Vương Đan ở một bên hoảng sợ hét lớn, vừa giãy dụa mạnh mẽ. Những người khác đều hệt những con chim cút, không dám lên tiếng nói một lời. Chỉ có mấy người sắc mặt không đổi, lạnh lùng nhìn bọn côn đồ.
- Ha ha, còn muốn có người cứu ngươi à, hầu hạ lão tử cho tốt đi, biết đâu sẽ tha cho ngươi một mạng!
Nam tử vừa cởi quần vừa cười dâm đãng nói.