Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 79: Chuẩn bị trước khi xuất phát

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ một chốc thời gian đám người đã lần lượt bước xuống xe, Triệu Hân nhanh chóng mở cửa xe ở bên kia chạy lại dìu thân thể yếu ớt của Vương Song.

- Vương Song sao thế?

- Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại thành như vậy?



m thanh ồn ồn ào ào của đám nữ nhân vang lên, loạn thành một đoàn khiến Vương Song có hơi phiền muộn.

- Im miệng.

Vương Song hét lên, nhưng lời vừa dứt hắn đã phun ra một ngụm máu tươi.

- Tiểu Song!

- Vương Song!

Lý Tân và Triệu Hân đều hơi nóng lòng, đám người Lâm Tuyết Tình thì bị tiếng hét này làm nàng không dám nói chuyện. Tuy rằng trong tay cầm súng nhưng uy thế trước kia Vương Song để lại vẫn còn đó. Vì vậy bọn họ giống như những con chim cút, đều co rút hết sang một bên.

- Không sao, về phòng rồi nói!

Vương Song xua tay tỏ ý mình không sao, đợi đám người đều vào phòng, đột nhiên đám người Lâm Tuyết Tình phát hiện có nhiều hơn một nhóm người, đã vậy còn là những khuôn mặt lạ lẫm. Mà đám người Triệu Hân cũng hơi ngạc nhiên nhìn những nữ tử oanh oanh yến yến trước mắt.

Có điều bọn họ thông minh nên không có hỏi nhiều, vì biết chắc Vương Song sẽ nói cho bọn họ biết.

- Tiểu Song, vết thương của ngươi?

Lý Tân ở bên cạnh lo lắng hỏi. Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, bèn nói với Triệu Hân:

- Triệu Hân, chẳng phải ngươi có thuật trị liệu sao, nhanh chữa trị cho Vương Song đi!

- Thuật trị liệu của ta hôm nay đã dùng một lần rồi, không thể sử dụng được nữa.

Triệu Hân tủi thân cất lời.

Vương Song xua tay:

- Yên tâm đi, ta tạm thời không sao, đợi ngày mai chữa trị cũng không phải vấn đề gì lớn.

- Hiện giờ mọi người đều ở cùng với nhau, cũng gia nhập thêm không ít những gương mặt mới. Vậy thì sau này mọi người chính là một gia đình, cũng nên suy xét xem tiếp theo sẽ đi đâu!

Dường như Vương Song không hề cảm nhận được nỗi đau rách toạc kia trong cơ thể nữa, hắn cau mày ngồi trên sô pha.

- Chẳng phải chúng ta phải đi thành phố Hoa Tân sao, chỗ đó đã xây thành phố căn cứ rồi, chúng ta có thể nương nhờ bọn họ!

Lâm Tuyết Tình đợi Vương Song nói xong, bèn mở miệng. Nàng nói xong thì thấy có một đôi mắt mọng nước nhìn mình.

- Đúng đó, đều đã thoả thuận sẽ đi thành phố Hoa Tân rồi.

- Thành phố Hoa Tân rất an toàn, có sự bảo vệ của quân đội…

Đám người liên tục gật đầu đồng ý, nhưng bỏ phiếu tán đồng đều là những người ở đây từ trước, còn người đi cùng Vương Song và người lần này đến vẫn chưa mở lời, bọn họ lạnh lùng nhìn mọi thứ.

- Đổng di, người thấy sao?

Vương Song ngẩng đầu nhìn Đổng Châu.

Đổng Châu mỉm cười:

- Sao cũng được, ta tin vào mắt nhìn của ngươi. Ngươi đi đâu, hai người chúng ta sẽ đi theo đến đó!

- Không sai, Vương Song đi đâu, bọn ta sẽ đi đến đó!

- Đi theo Vương ca!

Đám người Vương Hổ, Triệu Hân cũng cất lời, rất thông minh vì không tự mình đưa ra chủ trương mà nghe theo quyết định của Vương Song.

Vương Song lộ ra nụ cười:

- Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta đi thành phố Hoa Tân đi!

Vương Song biết rõ, ngoại trừ số ít người thì e là bọn họ đều muốn đi thành phố Hoa Tân để có được sự bảo vệ. Nhưng hắn nghe được tin tức cả gia đình tỷ tỷ mình đã đi theo một nhóm người xuất phát từ phía tây, đúng lúc cũng là hướng của thành phố Hoa Tân. Bản thân hắn cũng có thể nhân cơ hội này tìm kiếm, biết đâu tỷ tỷ thật sự đến thành phố Hoa Tân, vậy thì hắn cũng có thể yên tâm rồi.

- Có điều, chúng ta nhiều người như vậy, lương thực hao tốn mỗi ngày đều rất lớn. Những vật chất mà chỗ chúng ta cất giữu bắt buộc phải mang đi hết, tốt nhất là tìm một chiếc xe tải.

Vương Song nói tiếp, hắn biết ở mạt thế thì vật chất chính là tất cả. Có thức ăn mới là lão đại, mới có người đi theo, mới không đến nỗi bị chết đói.

Đám người đều gật đầu, bọn họ hiểu rõ đạo lý này.

- Xe tải để lát nữa ta và Chương Nghiệp đi tìm một chiếc. Bây giờ trên đường có nhiều xe như vậy, nên rất dễ tìm được xe tải.

Lý Tân ở một bên cất lời, Chương Nghiệp cũng không phản đối. Dù sao cả đoạn đường ra khỏi thành phố, hắn cũng không giúp được việc gì nên trong lòng có hơi áy náy.

- Được, nếu đã như vậy thì hai người đi nhanh rồi về. Những người khác đều về phòng thu dọn đồ đạc đi, đợi xe được lái về rồi chất vật chất lên trên. Sau đó, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến thành phố Hoa Tân!

Vương Song đưa ra kết luận cuối cùng, đám người lần lượt giải tán bắt đầu đi làm việc của mình. Chương Nghiệp và Lý Tân cũng xuất phát đi tìm xe tải.

Vương Song thì dẫn theo Triệu Hân đến phòng để vật chất, nhìn thấy vật chất gần như được chất đầy bên trong, Triệu Hân hơi ngạc nhiên.

- Thu dọn.

Vương Song mỉm cười, nghĩ thầm trong lòng, những vất chất chứa đầy trong phòng trực tiếp biến mất một nửa, sau đó hắn lại đến một căn phòng chứa đồ khác, vật chất bên trong cũng biến mất một nửa.

Triệu Hân yên lặng nhìn hắn, nàng biết được ý định của Vương Song, hắn muốn chừa lại đường lui cho mình. Lỡ như có xảy ra tình huống khẩn cấp thật thì Vương Song cũng có thể dựa vào chỗ thức ăn này sống sót được. Triệu Hân không kìm được mà đề cao cách nghĩ đối với Vương Song hơn nữa, bất kể khi nào cũng có thể chừa lại đường lui cho mình. Nhưng một tia ngọt ngào khẽ lướt qua, bởi vì Vương Song chịu cho nàng biết bí mật này, chuyện này khiến nàng cảm thấy vui mừng vì mình được tín nhiệm.

Còn vật chất biến mất nhiều như vậy, những người sẽ suy nghĩ ra sao, Vương Song không quan tâm được nhiều như thế. Bọn họ muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao đống thức ăn còn lại cũng đủ bọn họ chống đỡ đến khi tới thành phố Hoa Tân rồi. Lỡ như đến thành phố Hoa Tân, đống thức ăn này đều bị sung vào công quỹ thì mọi thứ của hắn chẳng phải trở thành công cốc sao. Cho nên Vương Song để chừa lại đường lui cho mình.

Chẳng bao lâu, hai người Chương Nghiệp đã lái một chiếc xe tải nhỏ trở lại, cũng chỉ nhỏ hơn chiếc xe tải lớn một chút mà thôi.

Đám người ngoại trừ Vương Song, Đổng Châu, Mộng Kỳ thì những người còn lại đều không ngừng vận chuyển vật chất. Lúc này, đám người Lâm Tuyết Tình mới phát hiện vật chất thiếu một nửa, khiến bọn họ sợ hãi chạy đi báo cáo với Vương Song.

- Không sao, dù gì cũng không cần dùng quá nhiều, ít thì ít vậy! Đừng nói với những người khác.

Vương Song chỉ nói một câu rất nhẹ nhàng, đã nhận định xong chuyện này.

Lâm Tuyết Tình còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Dao ở bên cạnh như có suy nghĩ mà nhìn Vương Song, khẽ kéo nhẹ quần áo phía sau lưng của Lâm Tuyết Tình, ý bảo nàng đừng nói gì thêm nữa.

Lâm Tuyết Tình cảm nhận được động tác của cô bạn thân nên không nói gì nữa, nàng cùng Trương Dao rời khỏi.

- Dao Dao, ngươi có ý gì, vật chất của chúng ta thiếu mất một nửa, chuyện quan trọng như thế mà lời nói ra trong miệng hắn lại có thể nhẹ nhàng đến vậy!

- Lẽ nào hắn không nên điều tra chút sao, tại sao lại mất đúng một nửa số vật chất chứ!

Lâm Tuyết Tình hơi tức giận, khuôn mặt trắng nõn đã trở nên đỏ ửng.

- Này, Tuyết Tình, sao ngươi còn chưa hiểu thế, những vật chất kia rất có khả năng bị Vương Song lấy đi rồi! Tuy rằng ta không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại lấy mất nhiều vật chất như thế, nhưng mười phần thì có chín phần chính là hắn làm.

Trương Dao thở dài, lại bất lực nhìn hảo bằng hữu đang nổi giận trước mắt.

Lâm Tuyết Tình ngạc nhiên:

- Là hắn tự lấy, tại sao? Tại sao hắn lại làm như thế!

- Rất đơn giản, chúng ta đã không còn chung một chí hướng với hắn từ lâu. Tại sao hắn còn phải cung cấp cho chúng ta nhiều vật chất như vậy làm gì, số vật chất còn dư lại đã đủ chúng ta dùng đến khi tới thành phố Hoa Tân rồi.

- Hiện giờ đang mạt thế, thức ăn vô cùng quan trọng. Nếu không niệm tình bạn học, e rằng ngay cả chỗ vật chất này hắn cũng không cho chúng ta!

Nghe được lời giải thích của Trương Dao, Lâm Tuyết Tình dần bình ổn lại nội tâm đang tức giận, nàng chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Nhưng vẫn có chút khó hiểu:

- Hắn đưa chúng ta đến thành phố Hoa Tân, những vật chất này cũng là mọi người dùng chung mà. Sao hắn có thể làm như thế được! Lẽ nào đến thành phố Hoa Tân là hắn sẽ tách khỏi chúng ta. Dù có tách ra thì cùng lắm chỗ vật chất này đưa hết cho hắn, đến lúc có chính phủ, chúng ta còn sợ không có thức ăn sao!

Trương Dao nghe những lời nói hết sức ngây thơ của bằng hữu, có phần bất lực. Vật chất là đám người Vương Song liều mạng tìm được, các nàng nhiều lắm cũng chỉ là vận chuyển. Vả lại, đến thành phố Hoa Tân, chưa biết chắc vật chất sẽ thiếu thốn đến mức nào, làm sao có thể trông mong hết vào chính phủ được chứ.

Đưa bọn họ đến thành phố Hoa Tân, vậy thì sứ mệnh của Vương Song cũng đã hoàn thành rồi. Tất nhiên hắn sẽ không quan tâm bọn họ nữa, sau này bọn họ sống hay chết, hắn cũng chẳng màng đến nữa.

Nhưng những lời này không thể nói với Lâm Tuyết Tình. Vì vậy nàng chỉ đành vỗ vai của đối phương, đi sang một bên tiếp tục vận chuyển đồ đạc.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)