- Ngươi tên là gì?
Vương Song tò mò hỏi. Hắn cảm giác nữ nhân này có xuất thân không tầm thường. Giọng nói ngọt ngào như vậy, dáng người cũng miễn chê, trừ bỏ khuôn mặt xấu xí đi thì quả thực chính là mỹ nữ cực phẩm, ngay cả hắn cũng rung động trong giây lát.
- Ta tên là Triệu Hân, là một diễn viên!
Tiếng nói của nàng không chỉ khiến Vương Song kinh ngạc mà còn khiến đám người xung quanh đều trừng lớn mắt, không thể tin được mà nhìn nàng. Ở chung bao ngày nay, lần đầu tiên bọn họ biết được nàng là diễn viên.
- Diễn viên?
Vương Song hết sức kinh ngạc, với dung mạo này mà cũng có thể làm diễn viên ư?
Như nhìn ra được sự nghi hoặc của Vương Song, Triệu Hân bổ sung thêm:
- Phim truyền hình chiếu trong đoạn thời gian trước, “Ly Biệt” chính là bộ phim ta đóng vai nữ số 2! Chẳng qua Mạt Thế tới quá bất ngờ, ta không kịp phản ứng nên bị nhốt ở đây. Ta lo lắng dung mạo của mình sẽ đem tới phiền toái nên làm cho khuôn mặt trở thành đen như mực. Như vậy cũng đỡ phải chịu nhục nhã.
Tuy Triệu Hân nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Vương Song lại gợn lên chút thương xót. Thật đáng buồn, dù cho đã từng là thiên chi kiều nữ, thì bây giờ nàng cũng chỉ là một người đáng thương, đang giãy giụa trong biển khổ với đám người mà thôi.
Còn bộ phim truyền hình mà nàng nói kia, hắn cũng từng xem qua. Không thể nói là xuất sắc, chỉ có thể xem là một bộ phim bình thường. Vai nàng đóng là nữ phản diện số 2, đều thích cùng một nam nhân với nữ chính. Kịch bản nhàm chán lại cẩu huyết như vậy, Vương Song chỉ xem một tập là bỏ.
- Chà chà, không nghĩ tới ngươi là một minh tinh cơ đấy. Đây vẫn là lần đầu tiên ta gặp được một minh tinh ở khoảng cách gần như vậy. Nếu là trước đây, chỉ sợ ta sẽ kích động 3 ngày không ngủ được.
Vương Song mở miệng, giọng nói có chút thâm ý. Hắn hiểu rõ nàng muốn cái gì. Thế nhưng, nếu chỉ bằng sắc đẹp muốn hắn đưa nàng đi cùng thì nàng cũng quá là ngây thơ rồi.
Tựa như hiểu được ý nghĩ của Vương Song, Triệu Hân cắn chặt môi. Nàng nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Vương Song, bên cánh tay còn có dấu vết bỏng cháy. Ánh mắt nàng sáng lên, hình như nghĩ ra điều gì. Nàng bầm bầm trong miệng một vài từ ngữ mà Vương Song không hiểu được.
Vương Song tò mò nhìn đối phương, không biết nàng còn muốn làm cái gì, thì đúng lúc này, một sự tình khiến Vương Song kinh ngạc đã xảy ra. Triệu Hân từ từ vươn đôi tay ra, một quả cầu ánh sáng màu xanh từ tay nàng hiện ra, quả cầu ánh sáng này nhập thẳng vào cơ thể Vương Song.
Vương Song biến sắc mặt, nhưng cũng không hoảng loạn, hắn không cảm nhận được nguy hiểm gì từ hành động này của nàng. Vì vậy hắn chờ xem nữ nhân này có thể mang lại cho hắn kinh hỉ gì.
- Thật thoải mái! Như ngâm suối nước nóng vậy!
Nguồn năng lượng kia sau khi tiến vào cơ thể Vương Song, như đôi bàn tay con gái mềm mại nhẹ nhàng vuốt phẳng vết thương trên người hắn. Vương Song có thể cảm nhận rõ rệt thương thế của hắn đang khôi phục một cách nhanh chóng kinh người.
Rất nhanh, chỉ qua thời gian một phút, Vương Song cảm nhận thương thế trên cơ thể mình hoàn toàn khỏi hẳn. Hắn khiếp sợ mà nhìn đối phương, dùng dị năng dò xét nàng.
- Tiến Hóa Giả bẩm sinh: Phụ Trợ hình Tiến Hoá Giả.
- Cấp bậc: Cấp 1
- Kỹ năng: Thuật trị liệu, có thể nhanh chóng khôi phục vết thương. Nhưng mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần.
- Đánh giá: Là nhân vật không thể thiếu trên chiến trường. Nếu loại hình Tiến Hoá Giả này tiến hoá đến bậc Cao Cấp, tứ chi cho dù bị chặt đứt cũng có thể nối lại. Chỉ cần còn một hơi là có thể cứu sống người.
Nhìn những tin tức này, Vương Song cũng không biết phải nói cái gì. Lúc nãy tra xét nam nhân kia chỉ là một người thường, giờ lại thấy nữ nhân tưởng chừng bình thường này lại là một Tiến Hóa Giả. Còn là một Tiến Hóa Giả có kỹ năng cực kỳ hữu ích: chữa bệnh. Đây quả thực là cọng rơm cứu mạng trên chiến trường. Dù cho muốn Vương Song lấy 10 người Chiến Đấu Hình Tiến Hoá Giả đi đổi hắn cũng đồng ý.
Không ngờ rằng lại có thể dễ dàng tìm thấy như vậy.
Thấy ánh mắt nóng bỏng của Vương Song, khuôn mặt nữ nhân lộ ra một nụ cười. Nàng biết mình đánh cược thắng rồi. Trước đó, khi nàng đạt được loại năng lực đặc thù này đã giữ kín không dám nói cho ai, sợ bị người khác mơ ước. Nàng hiểu được năng lực này của nàng trong thế giới này như miếng mồi ngon. Nếu bị người khác biết, không chừng sẽ mang tới mầm tai hoạ. Sớm lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, nàng hiểu rất rõ bản tính xấu xí của con người. Cho nên nàng đã luôn cẩn thận che giấu chính mình. Chờ đợi một người có thể mang nàng ra ngoài, cũng có thể che chở cho nàng.
Nhìn thấy năng lực của Vương Song, nàng biết người mình chờ đã tới rồi. Hy vọng ra ngoài của nàng đặt ở trên người Vương Song. Nàng dù có được loại năng lực thần kỳ này, nhưng lại không có khả năng tự bảo vệ bản thân. Cho nên nàng chỉ có thể dựa vào một kẻ mạnh, như vậy mới có thể tồn tại tiếp được.
Mà Vương Song chính là người đó. Cho nên, nàng không hề che giấu nữa mà bày ra giá trị lớn nhất của mình.
- Tốt, rất tốt!
Giọng nói trầm thấp của Vương Song vang lên. Hắn nhìn Triệu Hân như nhìn một viên tuyệt thế mỹ ngọc.
- Từ giờ trở đi, ngươi hãy đi theo ta. Ta sẽ đưa ngươi đi khỏi chỗ này, đến một nơi an toàn hơn. Nhớ kỹ, ta tên là Vương Song!
Triệu Hân nở một nụ cười, âm thanh như gạo nếp ngọt ngào vang lên:
- Cảm ơn Vương ca!
…
Một giờ sau, Vương Song đưa Triệu Hân đi theo tìm được một nhà khách sạn, tắm rửa sạch sẽ. Sau đó hắn còn tìm thấy vài món quần áo của nữ nhân đưa cho nàng thay.
Khi Triệu Hân từ phòng tắm bước ra, Vương Song có một cảm giác bị choáng ngợp, ánh mắt hắn sáng lên.
Triệu Hân mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trước ngực vồng cao vút, chân mặc quần jean xanh, tôn lên dáng người tuyệt đẹp của nàng. Kết hợp với giày thể thao trắng khiến nàng có một vẻ thanh thuần xinh đẹp. Khuôn mặt sau khi lau chùi sạch sẽ đã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp ban đầu: Mặt trái xoan, mày lá liễu, môi anh đào, thực là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Một đầu đầy tóc đen nhánh xõa mềm mại sau lưng, khóe miệng khẽ mỉm cười. Nàng tủm tỉm nhìn khuôn mặt dại ra của Vương Song.
- Vương ca, ta có xinh đẹp không?
Triệu Hân đong đưa vòng eo, dường như một nhành tơ liễu. Người hơi vừa động, trước ngực rung rinh mãnh liệt. Tiến đến bên người Vương Song, Triệu Hân cúi người để lộ một màn cảnh xuân. Đôi tay trắng như ngọc cuốn lấy cổ Vương Song, môi kề sát tai hắn, hơi thở như lan.
Trái tim Vương Song không thể khống chế mà đập bùm bùm, mặt đỏ bừng. Hắn chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này nên đã hoàn toàn gục ngã trước sắc đẹp của Triệu Hân, không thể chống cự nổi.
Triệu Hân cảm nhận được Vương Song đang khẩn trương. Nam nhân này trong chuyện nam nữ lại non nớt như một con nai vàng, nàng không khỏi mỉm cười. Triệu Hân chậm rãi cởi quần áo Vương Song ra, cuối cùng Vương Song không nhịn được, bế bổng nàng lên, chạy về phía giường đệm êm ái. Không gian chỉ còn lại một tiếng kêu duyên dáng vang lên.