Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 72: Tin tức ngoài ý muốn!

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Song không để ý đến hắn mà cẩn thận đánh giá không gian nhỏ xíu chỉ khoảng 50-60m2 này. Toàn bộ phòng có không tới 10 người. Đại đa số là nữ. Nam thì cũng chỉ có nam nhân này và ba nam sinh bên cạnh Vương Song.

Toàn bộ không gian không có một chỗ nào để ẩn nấp, sàn nhà là nền xi măng, một ít đồ ăn và nước bị tuỳ tiện chất ở một góc, góc khác là một ít phân, đó hẳn là chỗ bọn họ coi như nhà vệ sinh. Một loại mùi hôi thối xông lên thẳng vào mũi khiến Vương Song cảm thấy buồn nôn.

Tuy nhiên trên mặt đất vẫn được bọn họ dùng một ít thùng giấy và quần áo làm thành những chiếc giường giản dị. Lúc này một nữ tử khoảng 20 đang trần truồng nằm đó, nàng gắt gao túm lấy quần áo cố gắng che lấp một vài chỗ nhạy cảm. Những nữ nhân khác lại có vẻ mặt thờ ơ, như thể không nhìn thấy cảnh này, không hề cảm thấy xấu hổ.

Mà nam nhân kia, vẻ mặt hung ác nhìn đám người Vương Song:

- Vương Tiểu Minh, lão tử bảo các ngươi ra ngoài tìm đồ ăn. Các ngươi không những tay không mò về, lại còn mang theo người! Các ngươi muốn chết sao?

Miệng thì nói thế, nhưng quần hắn ta còn chưa kéo lên xong, có thể biết được ban nãy đang làm trò gì.

Gậy sắt trong tay hắn vung qua vung lại, vun vút trong không khí, khiến cho ba nam sinh sợ đến mức mặt tái xanh lại.

- Quang… Quang ca, bọn ta gặp phải Zombie chính là loại có tốc độ cực nhanh, nếu không nhờ…

Nam sinh được gọi là Vương Tiểu Minh chợt phản ứng lại muốn giải thích. Nhưng Vương Song đã tiến lên một bước cắt lời hắn.

- Nơi này chỉ có các ngươi thôi sao?

Giọng nói của Vương Song vô cùng lạnh nhạt, làm như không nhìn thấy dáng vẻ đáng khinh bỉ của kẻ trước mắt. Ba nam sinh đã chứng kiến qua thủ đoạn của Vương Song giật bắn mình, định nói gì đó thì bị giọng nói của tên Quang ca cắt ngang.

- Ngươi con mẹ nó là thằng nào, dám nói chuyện với ta như vậy?

Nam nhân vẻ mặt tức giận, quần còn chưa kịp kéo lên tiếp đã tiến lên một bước đập một gậy về phía Vương Song.

- Cẩn thận!

Ba nam sinh hô to kinh hãi, họ quên luôn thân phận Tiến Hoá Giả của Vương Song.

- Ha ha!

Vương Song cười lạnh, giống như không cần nhìn, vươn tay tiếp gậy sắt vụt tới nhẹ nhàng như cầm món đồ chơi. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Quang ca này. Mắt Vương Song trở nên lạnh lùng.

m thanh “Két..két..két..két” vang lên. Gậy sắt từ từ bị vặn cong trước con mắt hoảng sợ của đối phương.

Dù cho là những nữ nhân đã chết lặng đó cũng đều vô cùng khiếp sợ mà nhìn Vương Song. Trừ một nữ nhân ăn mặc lôi thôi, trên mặt đen như mực, đôi mắt nàng dường như hiểu rõ điều gì.

- Chuyện này, sao có thể?

Giọng nói của nam nhân hơi run rẩy. Hắn không thể nào tin tưởng mình sẽ gặp một tên khủng bố như vậy. Ống sắt của hắn tuy rỗng ruột nhưng ít nhất cũng dày 2cm, thế mà lại bị người này dùng tay trần bẻ cong. Hắn không thể tưởng tượng được sức mạnh kinh khủng cỡ nào mới làm ra được điều đó.

Ầm!

Vương Song tung một cước đá ra, đá thẳng cánh tên kia bay về một góc, dán ở trên tường.

Phụt!

Người kia phun ra một búng máu, xương cốt không biết gãy gập bao nhiêu cái, nhìn Vương Song vô cùng hoảng sợ.

- Ta hỏi lại một lần nữa, nơi này chỉ có các ngươi thôi sao?

Vương Song tiến lên hỏi lại một lần nữa. Từ trên cao nhìn xuống đối phương, chậm rãi mở miệng.

- Vâng vâng vâng, chỗ này chỉ có mấy người chúng ta mà thôi.

Nam nhân kia không dám làm càn, vội vã mở miệng, sợ chính mình chậm một chút sẽ bị Vương Song làm thịt tiếp.

Mấy người nam sinh nhìn tên gọi là Quang ca kia ngã xuống đất tính đến nâng dậy. Vương Song lại một bước tiến về phía trước quan sát thêm đám người quần áo tả tơi này. Hắn chậm chạp nhìn từng người một. Đám nữ nhân này tuy không phải tất cả đều xinh đẹp nhưng đều miễn cưỡng coi như nhan sắc trung bình, chẳng qua không trang điểm nên thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Nhìn ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, Vương Song thở dài trong lòng. Vẫn là không thấy được người hắn muốn tìm, vì vậy Vương Song chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi đi, hắn cần giải quyết nốt một ít việc ở chỗ này đã.

- Ngươi, nói cho ta tình hình ở chỗ này!

Vương Song tiện tay chỉ một người trong đám phụ nữ đó, bảo nàng nói cho mình tình huống ở chỗ này. Tuy Vương Song không tính là một người tốt, nhưng đối với kẻ yếu, nếu có khả năng, hắn cũng sẽ cố gắng góp một phần sức nhỏ.

Chính là nữ nhân ăn mặc vô cùng lôi thôi, mặt đen như mực, người thậm chí hơi chút mùi tanh thối, không mở miệng thì thôi, một khi đã nói ra thì tiếng nói mềm mại ngọt ngào như kẹo bông gòn, trật tự rõ ràng rành mạch mà kể lại cho Vương Song. Nghe giọng thôi cũng khiến Vương Song mềm hết cả xương cốt.

Vương Song vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía nàng. Nữ nhân này khuôn mặt xấu xí, nhưng nếu chỉ xét dáng người lại đúng là số 1, nhưng lại bị quần áo rộng thùng thình che lấp gần hết. Nghe xong nàng giới thiệu, ánh mắt Vương Song càng lạnh hơn, nhìn về phía nam nhân ở góc tưởng như nhìn một người chết.

Vương Song từ trong lời nói của nữ nhân đó mà biết được. Nơi này vốn dĩ có không ít người. Thế nhưng từ khi nam nhân kia tới đây, tìm cách chiếm cứ chỗ này, ép buộc mọi người thay phiên đi ra ngoài tìm kiếm vật tư. Kết quả những người đó bị Zombie ăn luôn, mà hắn thì bại lộ bản tính, cưỡng bức những nữ nhân còn lại. Banam sinh, hắn để lại để sai khiến họ đi tìm thức ăn. Dù có tìm được đồ ăn trở về, hắn cũng chỉ phân cho bọn họ số lượng ít đến đáng thương còn hắn thì ăn uống no nê. Có thể nói đây là một tên cặn bã chân chính.

Bọn họ cũng nghĩ đến việc trốn đi, nhưng ở bên ngoài lại càng nguy hiểm so với ở đây. Ở đây có thể sẽ chết, nhưng ra đến bên ngoài thì chắc chắn sẽ chết. Bọn họ đều không muốn chết, cho nên chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Chính hắn không dám tự mình đi ra ngoài đấu tranh với Zombie, chỉ có thể dùng chút thủ đoạn bỉ ổi này mà tồn tại. Hành vi đê tiện của hắn khiến Vương Song hiện rõ sát ý trong lòng.

- Cầu xin ngươi đừng giết ta, ta không dám làm thế nữa!

Nam nhân nhận ra sát ý từ Vương Song, giật mình quỳ bò xuống muốn ôm lấy cẳng chân của Vương Song.

- Khinh nhục nữ nhân, chỉ với lý do này cũng đủ để giết chết ngươi!

Vương Song lạnh lùng nói, Đường đao xẹt qua, chém bay đầu đối phương. Đầu tên kia lăn xuống một bên, máu tươi phun ra như suối trào.

- Được rồi, hắn đã chết, ta cũng phải đi rồi!

Vương Song liếc nhìn những nữ nhân đang căm hận kia, sảng khoái nhìn ác nhân bị trừng trị, hắn muốn đi.

- Vị tiểu huynh đệ này, xin đợi một chút!

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, muốn gọi lại Vương Song, nhưng hắn cũng chỉ dừng một chút rồi bước tiếp. Không cần đoán hắn cũng biết người đó định cầu xin hắn cứu các nàng. Nhưng thực lực không có, cho nên vẫn đi sớm thì tốt hơn.

- Ngươi muốn tìm người phải không?

Đột nhiên, Vương Song xoay người lại, nhìn về phía nữ nhân ăn mặc lôi thôi, mặt mũi đen nhánh kia.

Bị Vương Song nhìn chăm chú khiến nàng có hơi luống cuống. Nhưng nàng cũng biết hiện tại chỉ có cơ hội duy nhất này, nếu không nắm chắc, chỉ sợ nàng cũng cũng xong đời. Nàng là một minh tinh, không thể chết ở cái xó xỉnh này được!

- Không sai! Ta muốn tìm một đôi phu phụ, khoảng ba mươi tuổi. Bọn họ có ở cùng một tiểu nữ hài tầm hai tuổi. Ngươi biết họ?

Vương Song nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt sáng rực.

- Ta không biết.

m thanh của nữ nhân rất nhỏ. Nhìn vẻ mặt Vương Song khôi phục thái độ thờ ơ trước đó, muốn nhấc chân đi, nàng vội vàng nói tiếp:

- Nhưng ta biết mấy ngày hôm trước có một lượng lớn người trong thành rời đi, nghe nói bọn họ đi về hướng tây! Khả năng trong số người đó sẽ có bọn họ!

- À.

Hai mắt Vương Song dường như có tia sáng. Đây đúng là một tin tức hữu dụng, hắn có thể đi tìm kiếm một phen.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)