Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 67: Chấn động!

Chương Trước Chương Tiếp

Thấy bốn người đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt Vương Sương không đổi, không muốn trả lời đối phương, nhưng lại nói:

- Dẫn ta đến chỗ của các ngươi! Ta muốn gặp chủ nhân nơi này!

- Nằm mơ à, ngươi...

Một trong bốn người tức giận hét lên, đang muốn to tiếng mắng, thì ánh mắt bỗng trở nên mơ hồ, một thanh trường đao ngân sắc trực tiếp đặt trên cổ hắn, lưỡi đao lạnh lẽo trong nháy mắt khiến hắn tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt lạnh lùng ở trước mắt, hắn không cách nào che dấu sự sợ hãi.

- Tiến… tiến hóa giả!

...

Vương Song đi theo đám người trên đường, trường đao dắt trên lưng, đi quanh trong con hẻm, suýt nữa thì bản thân cũng lạc đường, cuối cùng đến trước một cánh cổng sắt lớn được đóng chặt, xung quanh được hàn bởi những thanh thép, chỉ có một cánh cửa nhỏ đủ cho một người ra vào, bên trong hình như là cửa sau của một căn nhà, trước cửa còn có hai người đứng canh, lúc này hai tên gác cổng nhìn thấy đám người Vương Song thì có chút cảnh giác:

- Đứng lại, Lý Minh, hắn là ai? Các ngươi sao có thể tùy tiện dẫn người ngoài đến!

Người tên Lý Minh cười khổ, không kiên nhẫn nói với hai người bọn họ:

- Các ngươi không cần để ý nhiều như vậy, Cao lão đại đâu, ta có chuyện quan trọng muốn gặp ngài ấy!

- Có chuyện quan trọng gì mà còn phải tìm Cao lão đại, chẳng lẽ không thể nói cho chúng ta biết sao! Chúng ta phải báo cho Mã ca ca biết trước, dù sao Cao lão đại cũng có quá nhiều việc phải làm, nếu như việc không quan trọng đến vậy, thì không cần phải quấy rầy ngài ấy!

Hai tên gác cổng khẽ mở miệng, kiên quyết canh giữ cửa, trong tay nắm chặt hai cây giáo tự chế.

- Ngươi...

Lý Minh có vẻ hơi tức giận, nhưng cũng có chút do dự, bị bọn họ giữ chân, khiến bầu không khí trở lên vô cùng khó xử!

Vương Song thích thú nhìn mọi thứ trước mắt, không ngờ rằng bản chất thấp kém của con người không bao giờ bị loại bỏ, ở đâu có người ở đó có giang hồ, có kéo bè kết phái, mọi người tranh giành quyền lực vì lợi ích của bản thân, có thể chết bất cứ lúc nào cũng không quên chứng tỏ quyền lực và địa vị của mình.

Nhưng Vương Song cũng biết loại tình huống này không cách nào tránh khỏi, có lẽ sau này nếu như hắn thành lập tổ chức thì tình huống này cũng sẽ phát sinh, nhưng khi có việc như vậy hắn sẽ lập tức xử lý. Bản thân có quyết tâm và thực lực này, cho nên Vương Song chưa bao giờ lo lắng, chỉ cần thực lực của hắn mạnh hơn người khác, thì dù chỉ sống một ngày cũng không ai dám chống lại.

- Ha ha, cho dù Cao Cường ta bận rộn như thế nào, khi có việc cần phải giải quyết cũng vẫn phải tự mình giải quyết chúng, không cần Mã Lệ huynh đệ thông báo cho ta!

Đột nhiên, một giọng cười lớn truyền đến, một nam nhân vạm vỡ bước ra khỏi cửa, theo sau là hai người cầm súng tiểu liên.

Nụ cười của nam nhân nhìn rất thân thiện, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự u ám, nhìn cách ăn mặc của Vương Song, hai mắt hắn sáng lên, cười với Lý Minh nói:

- Lý Minh, đây là ai, sao không giới thiệu cho ta biết đi?

- Ha ha, Cao đại ca, ngươi bận rộn như vậy, còn phải tự mình làm hết, thật sự là rất khó khăn quá! Có việc gì thì cứ để tiểu đệ đến giúp, đừng để cho thân thể mệt mỏi, đại gia đình gần trăm người của chúng ta đang trông cậy vào ngài cả đấy!

Vương Song chưa kịp nói thì một nam nhân hơi gầy mặc áo khoác đen cũng từ trong cửa bước ra, theo sau là bốn nam nhân to lớn cầm súng tiểu liên, giọng nói phát ra từ miệng hắn nghe đầy vẻ quan tâm, nhưng khi Vương Song thấy nam nhân này xuất hiện, thì sắc mặt Cao Cường đột nhiên trở nên khó coi, hắn biết giữa bọn họ nhất định có chuyện.

Nói xong, hắn nhìn về phía Vương Song:

- Này, Lý Minh, tiểu tử nhà ngươi mang tiểu tử này đi đâu vậy, còn đang học đại học sao, vậy mà còn có thể sống sót, không tệ, không tệ.

Giọng điệu của nam tử rất tùy ý, nhìn Vương Song mà đánh giá như một vật phẩm:

- Tiểu tử, từ nay về sau đi theo Mã Lệ ta, nếu có người khinh dễ ngươi thì báo tên của ta!

Lời nói của hắn không kiêng nể gì cả, như thể thủ lĩnh Cao Cường không tồn tại. Sắc mặt của Cao Cường vô cùng khó coi, nhưng đám người Lý Minh biểu cảm vô cùng kỳ lạ, không hề tức giận, họ chỉ nhìn người này ngang ngược đối đầu với Cao lão đại như chán sống.

Thu nhận một Tiến hóa giả làm tiểu đệ, haha, thật không biết nên nói hắn là ngu ngốc, hay là đã coi trời bằng vung rồi, mấy ngày nay bọn họ đã sớm biết đến sự tồn tại của Tiến hóa giả, hơn nữa còn biết rằng bọn họ là một nhóm người đáng sợ và có sức mạnh đặc biệt. Đối với những người bình thường mà nói, họ chính là những người siêu phàm, vì vậy, trở thành kẻ thù của Tiến hóa giả về cơ bản là tự tìm đến cái chết! Còn Mã Lệ, sau khi nói ra những lời đó, trong mắt họ đã chẳng khác gì một người đã chết.

Lý Minh vừa nghĩ đến đây, nháy mắt ra hiệu cho Cao Cường giữ im lặng, nhưng còn có Vương Song ở bên cạnh, bọn họ cũng không dám thể hiện quá nhiều, vì vậy Cao Cường trực tiếp bỏ qua hành động của bọn họ.

- Mã Lệ, ngươi cũng quá sốt ruột rồi đấy, ta còn chưa chết, mà người đã vội vã bắt đầu nhận người ư!

Cao Cường cố nén cơn giận, cũng không còn quan tâm đến Vương Song là ai, đến nơi này làm gì, nghiêm khắc nói với Mã Lệ.

- Cao Cường, vì tôn trọng ngươi nên ta đã gọi ngươi một tiếng lão đại, nếu không tôn trọng ngươi, thì ngươi là cái thá gì, cả ngày chỉ khoa tay múa chân, muốn lão tử làm cái này cái kia!

- Lão tử có người, có súng, nếu như không phải lão tử dẫn người đi tranh đoạt một lô súng ống, ngươi có thể làm lão đại ở đây sao, hừ, thật đúng là quá coi trọng bản thân ! Hừ, còn ở đây giả vờ làm người tốt!

Nghe hai người nói như vậy, trong lòng Vương Song có chút bực bội, hắn không quan tâm bọn họ có ân oán như thế nào, hắn chỉ muốn biết có người mà hắn đang cần tìm có ở nơi này hay không, nhưng tình huống này, bản thân không cần động, bọn họ thật sự không hiểu tình hình chút nào!

- Con mẹ nó tin lão tử bắn chết ngươi không!

Hai người bắt đầu cãi vã, Mã Lệ trực tiếp hét lên, hắn rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra chĩa vào đám người Cao Cường, hai phe đồng thời giơ súng lên, chuẩn bị rút súng và bóp còi.

Ầm!

Một viên hỏa câif to bằng đầu người trực tiếp rơi xuống giữa hai người, lập tức đốt cháy mặt đất thành một lỗ lớn, trên lỗ đen tràn ngập khói trắng, giống như tiểu yêu tinh bay xung quanh Vương Song.

- Các ngươi, náo loạn đủ chưa, ta không phải tới đây để nghe các ngươi nội đấu đá, cũng không muốn chết, các ngươi cứ tiếp nhận ta đi, tìm được người cần tìm ta sẽ rời đi, nếu không, các người có thể cùng xuống địa ngục sớm đấy!

Thanh âm Vương Song uy nghiêm đáng sợ, không hề che giấu sát khí, hắn biết ở Mạt Thế này, chỉ khi thể hiện thực lực, khoe nanh vuốt mới có thể khiến người khác nể sợ, còn tỏ ra yếu đuối một cách ngu ngốc sẽ chỉ khiến người khác cho rằng mình dễ bắt nạt. 

- Tiến hóa giả!

- Tiến hóa giả!

Đám người Cao Cường, Mã Lệ mở to mắt nhìn Vương Song, bọn họ không thể tin rằng Vương Song lại là Tiến hóa giả, họ đều biết sự khủng khiếp của Tiến hóa giả, trong thành phố giống như địa ngục này, có lẽ, chỉ Ttiến hóa giả mới có thể rời khỏi thành phố, còn bọn họ chỉ có thể nán lại nơi này, mà đến bây giờ người tiến hóa vẫn chưa rời đi, chỉ có thể là những người có thực lực cực thấp biết mình không thể ra ngoài hoặc là những người có thực lực cao nhưng căn bản không quan tâm đến sự nguy hiểm trong thành phố!

Mà Vương Song, bọn họ có nhìn thấy ba viên hỏa cầu vẫn còn bay lượn xung quanh, viên thứ nhất trực tiếp bị dập tắt, có lẽ viên thứ hai cũng có thể, bọn họ hít một ngụm hơi lạnh vô cùng kinh ngạc nhìn Vương Song, nhất thời quên cả nói chuyện.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)