Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 65: Đề nghị

Chương Trước Chương Tiếp

Khi Vương Song cùng mọi người đi vào nhà nữ tử trong truyền thuyết kia, mọi thứ ngược lại không hoa lệ giống như trong tưởng tượng của họ, tất cả đều vô cùng đơn giản, mộc mạc, khiến bọn hắn có chút ngạc nhiên.

Bọn hắn ngồi xuống theo vị trí của chủ và khách, đám người Vương Song giới thiệu đơn giản về bản thân mình, về phần Đổng Châu, không cần nàng giới thiệu, bọn hắn ở đây ai cũng đều biết rõ qua tài liệu trên mạng.

- Mẹ, bọn họ là ai...?

Lúc này, một nữ hài với mái tóc đen nhánh chừng mười tuổi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đôi mắt buồn ngủ mờ mịt, giống như vừa tỉnh dậy, mặc một thân áo ngủ hoạt hình. Nhưng mà mọi người nhìn thấy cô nương này hai mắt lập tức sáng lên, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Mỹ nhân!”

- Mộng Kỳ, bọn họ chính là các đại ca tới cứu chúng ta...!

Lúc này Đổng Châu đi đến bên cạnh nữ hài giới thiệu với mọi người ở trước mặt.

- Đây chính là nữ nhi của ta, Đổng Mộng Kỳ, Mộng Kỳ con xem đây là những đại ca đại tỷ mà sáng nay con nhìn thấy qua cửa sổ, dũng cảm chiến đấu cùng lũ quái vật kia. Hôm nay bọn họ tới cứu chúng ta!

Vẻ mặt Đổng Châu cưng chiều xoa đầu Mộng Kỳ, nhẹ giọng nói.

Tiểu nữ hài rất hiểu chuyện, nghe thấy lời của mẫu thân, nhìn đám người Vương Song lộ ra một nụ cười đáng yêu :

- Cảm ơn các đại ca ca đại tỷ tỷ đã cứu Mộng Kỳ cùng mẫu thân!

Nói xong, tiến lên vài bước nhìn bọn hắn.

Đám người Vương Song nhìn thấy tiểu nữ hài đáng yêu như vậy cũng nở nụ cười hiền lành đáp lại, Vương Hổ cười vui vẻ nhất, bởi vì hắn thấy tiểu nữ hài đi về phía hắn.

Nhưng việc khiến hắn buồn bực là tiểu nữ hài trực tiếp lướt qua hẳn, bước về phía Vương Song. Chỉ để lại Vương Hổ với đôi tay vẫn đang duỗi ra, có chút lúng túng, khiến cho mọi người thầm cười trộm.

- Đại ca ca, ngươi thật lợi hại, vậy mà có thể sử dụng hỏa cầu ma thuật!

Tiểu nữ hài vẻ mặt sùng bái, buổi sáng khi đứng bên cửa sổ chứng kiến Vương Song thi triển uy lực, tốc độ cùng sức mạnh khủng khiếp, còn có thể tùy ý bắn ra hỏa cầu, lập tức khiến cho nàng vô cùng sùng bái Vương Song.

Vương Song nhìn ánh mắt sùng bái của tiểu nữ hài, mỉm cười, vươn tay xoa mái tóc nàng, nhẹ giọng an ủi:

- Mộng Kỳ đúng không, yên tâm đi, Đại ca ca cùng mọi người, sẽ bảo vệ các ngươi.

Tiểu nữ hài gật đầu như gà con mổ thóc, còn đang muốn nói chuyện, lại bị Đổng Châu trực tiếp gạt đi, sau đó, Đổng Châu nhìn Vương Song, mở miệng nói:

- Tiểu Song, tuổi tác của ta còn lớn hơn các ngươi, các ngươi gọi ta là Đổng di là được rồi, không cần xưng hô là Đổng phu nhân.

- Ta muốn hỏi một chút, lúc trước vì sao các ngươi đến nơi đây, nhìn dáng vẻ các ngươi không giống người không có nơi nào để đi, dựa vào bản lĩnh của các ngươi, ta nghĩ nếu như các ngươi muốn ra ngoài chắc chắn sẽ không phải chuyện khó, vì sao lại muốn ở lại nơi nguy hiểm như vậy?

Nghe Đổng Châu nói, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vương Song, ý tứ không cần nói cũng biết, Đổng Châu càng thêm hứng thú nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Vương Song, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Vương Song không chần chờ, nhàn nhạt mở miệng nói rõ nguyên nhân, mọi chuyện từ đầu, ngoại trừ một số chuyện chỉ có hắn tự biết còn lại đều không chút giấu diếm, trên mặt cũng không có một tia áy náy vì dẫn mọi người lâm vào nguy hiểm.

Nghe thấy câu trả lời của Vương Song, Đổng Châu mặt không thay đổi sắc, nhưng trong lòng lại ngầm đánh giá theo cách mà mọi người khó có thể hiểu được.

- Trọng cảm tình, đáng tin tưởng, lãnh khốc, lý trí, đồng cảm...

- Tính cách không tồi, nhưng dùng phương thức quá mức thô bạo, chẳng qua thực lực cường đại, có thể bù cho khuyết điểm này!

- Thiếu kế hoạch, nhưng có thực lực...

Suy nghĩ của Đổng Châu mọi người đều không biết, chỉ có Tô Vi sắc mặt kỳ dị nhìn Đổng Châu, trên trán đổ một tầng mồ hôi, nàng đang sử dụng dị năng của chính mình muốn xem xem Đổng Châu đang suy nghĩ gì, nhưng không cách nào có thể nhìn thấu, tâm tư của Đổng Châu thâm sâu như biển rộng, dị năng của nàng cũng chỉ như ném hòn đá nhỏ xuống mặt hồ vắng lặng, lập tức bị sự im lặng đáng sợ nuốt chửng, không gây lên bất kì gợn sóng nào.

Nàng cũng không muốn xem nữa, với kiểu người trí tuệ cao siêu này, lão hồ ly này chìm nổi mấy chục năm trên thương trường đã sớm rèn luyện được Thất Khiếu Linh Lung tâm, có thể nói vạn tà không thấm, nội tâm bọn họ trừ chính bọn họ ra sao có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấu, nếu như năng lực Tô Vi đạt tới cấp sáu trở lên, có lẽ còn có một chút khả năng!

Đổng Châu nghiêm túc nghe Vương Song nói, đợi Vương Song nói xong, thì đã nửa giờ trôi qua.

- Phù!

Vương Song thở phào một hơi, nhìn Đổng Châu trước mặt giống như đang suy nghĩ, không nói gì, yên lặng nhìn hắn.

- Ngươi tới cứu tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi cũng chưa chết, có lẽ đã rời đi rồi.

Đổng Châu trầm ngâm một lúc lâu, nhìn về phía Vương Song:

- Nếu như nhất định muốn tìm cũng không phải là không thể được, hôm nay người sống sót trong thành phố Giang Nam chắc chắn có rất nhiều, nếu đã có người, như vậy nhất định sẽ có đoàn thể, có tổ chức, dù sao con người cũng là một quần thể!

- Chỉ cần có người thì đã dễ dàng hơn, có thể tìm từng người, hiện tại Zombie hoành hành, nếu muốn sống sót, đầu tiên cần có nơi ẩn nấp, đây cũng chính là một vấn đề lớn, phải ở nơi thưa thớt người để Zombie không dễ dàng phát hiện, cuối cùng thì phải có đồ ăn dự trữ!

- Nơi như vậy, trong thành phố Giang Nam không nhiều lắm, nhưng nếu có quả thật nhiều người sống sót ôm nhau sưởi ấm thì cũng chỉ vài nơi có thể!

Những người khác nghe Đổng Châu phân tích, cả đám đều vô cùng kinh ngạc, chỉ dựa vào một vài thông tin qua lời kể của Vương Song mà có thể phân tích ra nhiều điều như vậy, quả không hổ là nữ tử truyền kỳ của giới kinh doanh, người bình thường khó có thể so được, khiến bọn hắn cảm thấy mình như đứa trẻ một tuổi.

Chẳng qua, trong lòng bọn hắn cũng có chút cảm khái, Đổng Châu vậy mà nói những lời này với Vương Song, vậy không phải là phải tiếp tục tìm kiếm trong thành phố sao sao, còn phải từng bước từng bước tìm từng nơi, nghĩ đến nguy hiểm hôm nay ở thành phố Giang Nam, bọn hắn đều có chút không rét mà run.

Vương Song lại không nghĩ được quá nhiều, nghe vậy, vẻ mặt kích động nhìn Đổng Châu, gấp gáp hỏi:

- Đổng di, nơi như vậy nằm ở đâu?

Lời nói vô cùng kích động, dù sao cũng là một cách, có lẽ các nàng vẫn chưa rời khỏi thành phố Giang Nam, vẫn còn cùng mọi người ở đâu đó chờ đợi bọn hắn.

Thấy bộ dáng kích động của Vương Song, trong lòng Đổng Châu thầm than một hơi, sở dĩ nàng nói những lời kia, chẳng qua là muốn an ủi Vương Song, cho hắn một tia hy vọng, dù sao trong hoàn cảnh như vậy, xác suất sống sót quả thật quá thấp, thấp đến ngay cả nàng - người luôn luôn tin tưởng kỳ tích cũng không muốn tin tưởng.

Không nghĩ tới Vương Song lại cố chấp như vậy, vậy mà vẫn muốn mạo hiểm đi tìm.

- Ngốc mà, thật sự là ngốc mà!

Trong lòng Đổng Châu trở lên mềm mại: “Được rồi, coi như là cùng tên tiểu tử này điên một phen, cũng gọi là báo đáp ân tình hắn cứu mạng! “

Nghĩ đến đây, Đổng Châu ngẩng đầu, nhìn Vương Song, nói ra mấy địa điểm làm hai mắt Vương Song nhất thời sáng lên, vẻ mặt giật mình, sau đó gương mặt tràn đầy khâm phục nhìn nàng.

- Chẳng qua, lần này nghĩ các ngươi không nên cùng nhau hành động, thực lực của bọn họ quá yếu, gặp nguy hiểm ngươi còn có thể dễ dàng thoát thân, nhưng bọn họ, trừ khi ngươi trợ giúp bọn họ, bằng không thì bọn hắn sớm muộn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!

Đổng Châu nghĩ tới điều gì, lần nữa mở miệng, nhưng cũng đả kích đến toàn bộ mọi người!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)