Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 57: Tô vi

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Song không biết sau khi bản thân rời đi đối phương sống như thế nào, còn ở đó hay không, hắn chỉ muốn an lòng, muốn biết đối phương trôi qua có tốt hay không mà thôi.

Dọc theo hành lang quen thuộc trong đầu nhìn lấy từng phòng bao trống rỗng, Vương Song thở dài, năm đó mình cùng nàng cũng ở chỗ này làm việc, đáng tiếc bây giờ không thấy được bóng dáng của nàng.

Đột nhiên Vương Song vô cùng khát vọng tìm được một người sống, muốn biết nàng còn ở đó hay không. Có thể là ông trời phù hộ, lúc hắn đi qua nhà bếp, ngầm trộm nghe thấy bên trong hình như có thanh âm của người sống.

Trên mặt Vương Song lộ ra vẻ vui mừng, chăm chú nhìn cửa sắt, không khỏi dùng sức gõ một chút “ Cạch cạch” âm thanh vang lên trong lầu một trống trải, nhất thời dẫn tới rất nhiều Zombie nghe thấy thanh âm nhào về phía nơi này.

- Người bên trong, mở cửa!

Trong cửa một đám người mặc vô cùng đẹp đang ăn một ít bánh ngọt, một nam nhân đang cầm một miếng bánh đậu xanh, chỉ tùy tiện ăn một miếng, nhíu mày lắc đầu, tiện tay ném ra, rơi vào trong thùng rác.

“Ừng ực” một người mặc quần áo của nhân viên phục vụ tên là Tiết Vân nằm trong góc có chút gian nan nuốt từng ngụm từng ngụm nước, nhìn những người kia bên cạnh ăn như gió cuốn, bản thân với các nhân viên cấp thấp chỉ có thể ở đây chờ chết, mặc dù trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng cũng không dám phản kháng, dù sao từ xa xưa tới nay bọn họ đều là người bị thống trị, sự uy nghiêm của những người này đều xâm nhập nhân tâm, lúc trước, bọn họ đều là cấp cao của khách sạn này, có giám đốc, chủ tịch, còn có giám đốc cấp cao của khách sạn cao cấp, mỗi một người lúc trước đều là nhân vật mình chỉ có thể nhìn không thể tiếp xúc, hiện tại gặp rủi ro, đám người này ăn điểm tâm, không thích thì tiện tay ném vào thùng rác, chỉ cần chính phủ kịp thời phản ứng chắc chắn sẽ đến cứu bọn họ, tiêu diệt những quái vật này, mà bọn họ, vẫn là tinh anh của xã hội, người trên người, những người khác, mãi mãi cũng chịu sự quản lý của bọn họ.

Nghĩ một hồi, cảm thấy điểm tâm bị bọn họ vứt bỏ chắc hẳn sẽ không muốn nữa, thế nên giãy dụa lấy thùng rác nhặt lên, đã vài ngày rồi nàng không có gì ăn, thực sự chịu không được cảm giác nghèo đói này.

- Hắc hắc, muốn ăn? Ngươi đã hỏi ta chưa?

Nam tử nhìn thấy Tiết Vân bò về phía thùng rác, trong mắt lóe lên một tia dâm tà, trực tiếp tiến lên mấy bước đứng trước mặt nàng, đánh rơi điểm tâm nàng nhặt trong thùng rác, một tay lấy bánh đậu xanh mình đã cắn một nửa giẫm dưới chân, trực tiếp nghiền nát, đậu bánh lục sắc ngọt vỡ nát, trực tiếp dán trên mặt đất.

Nữ nhân Tiết Vân này nhìn thấy điểm tâm mình vơ vét để cứu mạng trực tiếp bị một đôi giày da màu đen nghiền nát, có chút phẫn nộ, thế nhưng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, lại là tổng giám đốc của khách sạn này, Đổng Chấn Phong, đối cấp trên của cấp trên mình, nàng hiểu biết không ít, nghe nói là một tên cực kỳ háo sắc, nữ nhân bị hắn chà đạp không có một trăm cũng có tám mươi, cho dù bản thân ở khách sạn này cũng đã chứng kiến không biết bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp bị hắn dùng thủ đoạn dơ bẩn uy hiếp.

Bản thân mình chỉ là một nhân viên phục vụ nho nhỏ bình thường, đối mặt với nhân vật quyền cao chức trọng, lòng tràn đầy phẫn nộ cũng không dám phát tiết, chỉ có thể sợ hãi rụt rè nhìn đối phương,

- Tổng giám đốc, ta, ta thấy ngươi không ăn, muốn ném đi, cho nên, cho nên không muốn lãng phí. . .

Lời nói sau cùng càng ngày càng nhỏ, dần dần trở nên bé không thể nghe.

- Ngươi nói ta lãng phí lương thực? Hả

Trên mặt nam tử hiện lên vẻ mỉa mai, nhìn Tiết Vân, trông hùng hổ dọa người.

- Không, không phải, ta, ta không có ý này.

Sắc mặt Tiết Vân kinh hoảng mở miệng, sợ đối phương hiểu lầm:

- Ta thật sự quá đói rồi, đã ba ngày rồi ta không có gì ăn, ta muốn ăn cái gì đó, hu hu.

Nói xong nước mắt từng giọt rơi xuống.

Những người khác cũng nhìn thấy tình huống bên này, không ít người giống như xem náo nhiệt, nhìn lấy tất cả, ở một bên chỉ trỏ, chuyện trò vui vẻ. Cũng có một số người không nhìn nổi, vô cùng phẫn nộ, đáng tiếc cũng không dám mở miệng, dù sao luận thân phân địa vị, tổng giám đốc đều là nhân vật hàng đầu. Cũng không người nào nguyện ý đắc tội một vị cấp cao vì một nhân viên phục vụ nho nhỏ.

Tô Vi cũng là một trong số những người nhìn không thuận mặt, trên mặt nàng trang điểm nhàn nhạt, đôi mắt dường như ẩn chứa Băng Sương, giống như thiên nga kiêu ngạo, ăn mặc một thân OL chế phục, trổng vô cùng già dặn, thân thể xinh đẹp có lồi có lõm, chỉ là một cô nương phương năm hai lăm tuổi, trong ba năm đã từ một nhân viên phục vụ trở thành quản lý đại sảnh, trong đó phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai khác, nàng có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân để thay đổi tất cả, khiến có tầng lớp cao cấp của khách sạn này nhìn thấy được sự nỗ lực của nàng, cái giá nàng phải trả, ở thời kỳ Mạt Thế tất cả đều lộ ra diện mạo chân thật nhất.

Mạt Thế tiến đến, rất nhiều người biến thành Zombie, khách sạn này cũng như thế, trong nháy mắt, khách sạn biến thành địa ngục, bọn họ đều không có cơ hội chạy đi, nhưng mà nàng rất may mắn, tìm tới nhà bếp, trốn vào trong phòng bếp, miễn cưỡng trốn qua một kiếp. Sau đó nàng lại cứu rất nhiều người, bao gồm cả những quản lý cao cấp trốn từ trên lầu xuống.

Nhưng mà, chính hành động này đã khiến nàng hiểu rõ mình chỉ là một vai hề, chỗ trú thân không chỉ bị bọn họ chiếm lấy, còn chiếm lấy đồ ăn, một mình hưởng dụng, ngay cả nàng mỗi ngày cũng chỉ có một ít đồ ăn chỉ đủ sống qua ngày.

Còn mấy nhân viên phục vụ được nàng cứu càng bị bọn hắn chướng mắt, ngay cả chút thức ăn cũng không cho bọn họ, uy hiếp bọn hắn nói chính phủ sẽ đến cứu bọn họ, bọn họ nhất định sẽ được giải cứu ra ngoài, một lần nữa có được quyền lợi lớn lao, quan sát bọn họ. Tô Vi chỉ muốn phun nước bọt vào mặt bọn chúng, thời kỳ mạt thế này đáng sợ đến cỡ nào, hắn không rõ ràng, nhưng trước đó mấy ngày nghe thấy có tiếng súng cảnh sát vang lên, còn tưởng rằng sắp được cứu, ai có thể ngờ tới chỉ mười mấy phút ngắn ngủi đã nghe thấy được vài tiếng kêu rên thảm thiết, sau đó tất cả tiêu tán, không có gì xảy ra cả. Thậm chí bọn họ xuyên qua khẽ hở máy hút mùi trong nhà bếp nhìn ra phía ngoài, cũng phát hiện đường phố khắp nơi đều là Zombie, không có nhân loại, thỉnh thoảng còn có một số quái vật kinh khủng xuất hiện, có loại tốc độ giống như quỷ mị, có loại giống như cự thú, lực lớn vô cùng.

Bọn họ đã từng tận mắt thấy một tiểu đội khoảng mười người, muốn chạy khỏi nơi này, kết quả rất nhân đã bị còn quái vật kia dùng tốc độ cực nhanh đuổi kịp, trực tiếp toàn quân bị diệt, không sống sót một ai.

Cho nên, Tô Vi đã sớm biết muốn chờ đợi chính phủ cứu viện chỉ là nói chuyện viển vông, chỉ sợ chính phủ còn hay không cũng là một vấn đề, những quản lý cao cấp này đều hiểu, trong lòng cũng rõ ràng, chỉ là không bằng lòng tin tưởng, cũng không thể tin được mà thôi, dùng lời nói hoang đường được chính phủ giải cứu để lừa gạt những người vô tri này điều này khiến lòng Tô Vi = vô cùng lạnh lẽo.

- Có lẽ, lúc trước ta đã làm sai rồi!

Tô Vi tự lẩm bẩm trong lòng, muốn ra mặt, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của mọi người lại cảm thấy bi ai.

- Đói, muốn ăn cái đó sao, nhưng nó là của ta, chỉ có ta đồng ý ngươi ăn, ngươi mới có thể ăn, không được thì ngươi không thể ăn!

Sắc mặt Đổng Chấn Phong vô cùng bỉ ổi, mặc dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng phong lưu thành tính lại không thay đổi, nhìn trong đám người này cũng chỉ có mình Tiết Vân là miễn cưỡng hợp mắt, về phần Tô Vi, hắn thực sự không dám dùng sức mạnh, dù sao cũng là nàng cứu bọn họ tất cả mọi người, động đến nàng, khó tránh khỏi sẽ khiến mọi người phẫn nổ. Dẹp lại ý nghĩ xấu xa, dù sao mọi người cũng không ra ngoài được, sống thêm một ngày là tốt một ngày.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)