Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 50: Tôn thiên tiếu - chết

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe được lời nam tử nói, Vương Song gật đầu, không nói gì thêm, dù sao người này cũng không phải mình, mình cũng không muốn xen vào việc của người khác. Cho dù thật sự xảy ra vấn đề, biến thành Zombie, ba Tiến hóa giả bọn hắn tiện tay cũng có thể giải quyết được, không cần lo lắng quá mức.

Bởi vậy, đám người Vương Song lấy ra một ít thức ăn từ trong ba lô phía sau bắt đầu ăn. Bọn họ cũng không muốn ăn đồ của siêu thị nhỏ này, một là ghét bỏ hoàn cảnh nơi này, một là bởi vì bọn họ cũng đều uyển chuyển nói cho đám người của mình biết thức ăn của bọn họ không đủ, cho nên, đám người họ cũng khinh thường việc đi cướp đoạt thức ăn của bọn họ.

Dăm bông, bánh mì, đóng hộp, bánh mì, nước khoáng… Từng món thức ăn được lấy ra, dẫn đến những người sống sót nằm trên mặt đất giống như người chết đều vô cùng thèm thuồng. Tuy rằng bọn họ ở trong siêu thị này, nhưng mạt thế bộc phát, hầu như mỗi một siêu thị đều bị đám người cướp đoạt không còn gì, miễn cưỡng còn lại những thứ này sớm đã bị bọn họ ăn không còn gì mấy, cho nên không muốn để cho đám người Vương Song tiến vào. Hơn nữa vật tư nơi này đều phân theo mạnh yếu, càng là người thân cường tráng càng có thể đạt được nhiều thức ăn hơn, mà những người già yếu bệnh tật kia cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tánh mạng.

- Ùng ục.

- Ùng ục.

Một đám người nhìn đám người Vương Song ở bên cạnh ăn từng ngụm, không khỏi n nuốt nước miếng, trong đó có một tiểu cô nương bụng phát ra thanh âm “ùng ục”, nhìn thức ăn trong tay đám người Vương Song, lộ ra một tia khát vọng.

- Cho, tiểu nha đầu!

Hoàng Bối Bối nhìn không nổi, nàng là một cảnh sát, thật sự không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lấy ra một túi bánh mì, muốn đưa cho nàng.

- Bốp ~

Một tiếng, Vương Song trực tiếp đoạt lấy thức ăn, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hoàng Bối Bối, trong mắt hiện lên một tia cảnh cáo.

Hoàng Bối Bối nháy mắt hiểu được ý tứ của Vương Song, một khi mình cho bọn họ ăn, sẽ làm cho bọn họ cho rằng đám người mình dễ nói chuyện, bọn họ vì sống sót sẽ nghĩ hết mọi cách khiến cho bọn họ mềm lòng, hiện giờ bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn để làm, không thể để cho bọn họ ngăn cản bước chân của mình.

Ánh mắt tiểu cô nương trong nháy mắt ảm đạm xuống, khiến trong lòng Hoàng Bối Bối khổ sở không thôi.

- Sao?

Vương Song thu hồi ánh mắt lại, giống như phát hiện ra cái gì đó, quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Tôn Thiên Tiếu, lúc này, hắn đang mở một chai nước và rót vào miệng.

- Tôn Thiên Tiếu, ngươi bị thương!

Thanh âm của Vương Song trầm thấp, lại trực tiếp làm cho ánh mắt mọi người toàn bộ nhìn về phía hắn, bao gồm cả những người sống sót kia.

“Phốc” Tôn Thiên Tiếu đang uống nước, chợt nghe được Vương Song quát khẽ, trong nháy mắt phun ra toàn bộ nước uống trong, làm ướt quần áo trên người mình.

Nhưng hắn cũng không để ý những thứ này, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vương Song, hai chân co rút về phía sau.

- Vương Song, sao ngươi lại nói như vậy? Tôn Thiên Tiếu bị thương?

Hoàng Bối Bối có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn tôn Thiên Tiếu, ánh mắt có chút kinh nghi bất định.

- Ta, ta, không có, không bị thương!

Tôn Thiên Tiếu lắp bắp mở miệng. Nhưng không cách nào che dấu hoảng sợ trên mặt.

- Nếu như không có, duỗi chân ra! Để cho chúng ta nhìn xem!

Lúc này Lý Tân lạnh lùng mở miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, Đường Đao màu đen hơi siết chặt, tựa như chỉ cần hắn không đáp ứng sẽ trực tiếp chém tới.

- Đúng, Tôn Thiên Tiếu, ngươi duỗi chân ra xem, chúng ta xem, nếu như không bị thương như vậy mọi chuyện đều dễ nói!

Lúc này Chương Nghiệp cũng mở miệng, tiến lên một bước, mơ hồ vây Tôn Thiên Tiếu ở giữa.

Nhìn thấy biểu hiện của mọi người, trên mặt Tôn Thiên Tiếu dần dần lộ ra một tia tuyệt vọng, nhưng vẫn vươn ra hai chân giấu ở phía sau.

Mọi người nhìn lại, trên ống quần của hắn có một vết nứt không quá hai centimet, xuyên thấu qua khe nứt, có thể thấy được từng tia máu màu đen từ trong đó chảy ra.

- Đây là vết thương khi xông qua thi đàn sao?

Đám người Vương Song nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt hiểu ra, lúc mới nhìn thấy Vương Song vẫn muốn giải quyết tên này, nhẹ giọng mở miệng hỏi. Tuy rằng lúc ấy muốn giết chết hắn, nhưng trải qua cùng nhau chiến đấu, coi như cùng nhau trải qua sinh tử, Tôn Thiên Tiếu cũng dần dần được mọi người tiếp nhận.

Hiện tại hắn bị Zombie đả thương, bọn họ đều biết hậu quả, cho nên đều có chút không đành lòng nhìn thấy kết cục của hắn.

- Đúng vậy, lúc ấy ta đang ở tối hậu phương, bị móng vuốt của một Tốc độ hình Zombie làm bị thương, ta cho rằng vết thương nhỏ như vậy sẽ không có vấn đề gì!

Tôn Thiên Tiếu khóc lóc thảm thiết, sau đó vẻ mặt mong hy vọng nhìn Vương Song.

- Vương Song, ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết, ta còn có tiền đồ tốt, ta không thể chết!

- Cứu ta, Vương Song, ngươi là Tiến hóa giả, ngươi nhất định có cách, có phải không!

Nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của Tôn Thiên Tiếu, Vương Song thở dài, không biết nên nói cái gì, hắn thật sự là không muốn đả kích tia hy vọng cuối cùng của người sắp chết này, cuối cùng vẫn là Lý Tân mở miệng:

- Tôn Thiên Tiếu, chúng ta cũng không có cách nào, bị Zombie đả thương, chỉ có một kết cục, nói vậy chắc ngươi cũng đã rõ, cho nên ngươi có hai lựa chọn, một là trở thành Zombie sau đó bị chúng ta đánh chết, còn có một người chính là tự sát trước khi biến thành Zombie!

- Ngoài ra, không có lựa chọn nào khác!

Nghe được thanh âm của Lý Tân, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Tôn Thiên Tiếu bị phá vỡ, vẻ mặt sa sút tinh thần cúi đầu, những người khác đều thở dài, có chút không đành lòng quay đầu lại.

Nhưng vẻn vẹn không đến ba giây, Tôn Thiên Tiếu ngẩng mạnh lên, vẻ mặt dữ tợn nhào về phía Lâm Tiểu Nhiên, trực tiếp cướp lấy khẩu súng lục giảm thanh bên hông nàng, nhắm bắn về phía Vương Song.

- Khốn kiếp, cho dù là ta chết cũng phải để cho tên khốn kiếp như ngươi chôn cùng!

- Xoẹt!

Một đạo đao quang màu đen hiện lên, sau đầu Tôn Thiên Tiếu xuất hiện một mũi đao, bị Lý Tân một kích mất mạng.

- A a..

Hắn còn muốn nói gì đó, rốt cuộc còn không nói nên lời, hai mắt mở to, sau đó trực tiếp ngã xuống đất, trở thành một cỗ thi thể lạnh như băng.

- Ngươi không nên động thủ!

Lý Tân đạm mạc liếc mắt nhìn thi thể Tôn Thiên Tiếu, rút Đường Đao của mình ra. Đi sang một bên tiếp tục nghỉ ngơi.

“Haizzz” Vương Song thở dài, thật ra vừa rồi hắn muốn tự mình ra tay, có thể là Lý Tân vì hình tượng của mình mà không muốn lây nhiễm quá nhiều cảm xúc tiêu cực cho mọi người, cho nên động thủ trước. Hiện tại nhìn lại, bọn họ đều có chút phức tạp nhìn Lý Tân, cũng không có lộ ra một tia bất mãn với mình thì hiểu được ý đồ của Lý Tân.

Những người sống sót khác nhìn thấy một màn này, những tiểu hài tử kia đều sợ tới mức thất thanh hét chói tai, nhưng bị đại nhân tử che miệng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bên này.

- Được rồi, mọi người mau nghỉ ngơi đi, khôi phục thể lực một chút, sau đó tiếp tục lên đường.

Vương Song cầm bánh mì còn chưa ăn xong tiếp tục bổ sung thể lực của mình, tuy rằng lúc thăng cấp lên cấp ba nhưng trong nháy mắt đã hoàn toàn khôi phục.

Tất cả mọi người yên lặng trở lại tại chỗ, ở nơi giống như bãi rác này tiếp tục nghỉ ngơi, bọn họ đều là người bình thường, trải qua trận chiến trước đó, thể lực tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng, nếu như không nghỉ ngơi, Vương Song căn bản không thể tin tưởng bọn họ có thể tiếp tục.

Rất nhanh, tiểu không gian này lần nữa khôi phục bộ dáng tĩnh mịch trước đó, không ai nói chuyện, cũng không có người đi lại, giống như ao tù nước đọng.

Nhưng lúc này, cũng không ai phát hiện, người trẻ tuổi vốn vẫn luôn ở một bên giống như thi thể, ngón tay của hắn khẽ động một chút bị Vương Song chú ý.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)