Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 46: Cứu người!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành phố Giang Nam biến thành địa ngục nhân gian, vô số người trở thành Zombie, số người sống sót lác đác không có bao nhiêu, mỗi người đều giống như biến thành một người sắp chết đuối khát khao có được một cọng cỏ cứu mạng.

Tiến Hoá Giả có sức mạnh mạnh mẽ còn có cơ hội trốn thoát, người bình thường thì chỉ có thể chờ đợi cái chết, kéo dài hơi tàn mong đợi có kỳ tích xảy ra.

Cũng có một số người đặc thù có thể làm cho Tiến Hoá Giả có sức mạnh mạnh mẽ cam tâm làm vệ sĩ, bọn họ đều là những nhân vật nắm quyền ở một phương, nếu như ở trước Mạt Thế thì nhất cử nhất động đều có thể ảnh hưởng đến mạch kinh tế của một thành phố.

Tào Quân chính là người như vậy, thân là bí thư thành uỷ, là người đứng đầu Giang Nam có thể nói hắn cũng là nhân vật quan trọng nhất của thành phố Giang Nam.

Sau khi Mạt Thế nổ ra, hắn quyết định thật nhanh lập tức dùng đủ loại thủ đoạn ngăn cản mọi chuyện phát sinh, càng là người xung phong dẫn đầu không hề rời khỏi thành phố Giang Nam, quyết tâm tồn vong cùng với thành phố Giang Nam, nhưng do Mạt Thế xảy ra quá đột ngột, các cơ quan chấp pháp cùng quân đội vũ trang đều lần lượt bị thất thủ, hắn miễn cưỡng chèo chống mấy ngày cuối cùng vẫn là bất lực, dưới sự khuyên can của mọi người nên bất đắc dĩ phải rời khỏi thành phố.

Đáng tiếc, mấy ngày trôi qua tốc độ tiến hoá của Zombie tăng nhanh chóng mặt, càng ngày càng kinh khủng, may mắn bên cạnh đó cũng đột nhiên xuất hiện những Tiến Hoá Giả có sức mạnh đặc biệt có thể chống lại những Zombie khủng bố đó cùng với thú biến dị, làm hắn cũng có thể an tâm chủ trì đại cục.

Hiện tại lại cùng một đám cao cấp nắm trong tay thành phố Giang Nam bị vây khốn trên đường, rõ ràng phía trước có con đường để thoát ra nhưng đáng tiếc đã bị vô số Zombie chặn lại, toàn bộ súng đạn của bọn họ đã hết, quá nhiều người thương vong, vệ sĩ, cảnh sát đặc chủng, những người bảo vệ tổng giám đốc của những tập đoàn đó muốn toàn lực vì bọn họ giết ra một con đường, nhưng mắt thấy Zombie càng ngày nhiều, bọn họ đều rất nhanh tuyệt vọng.

- Ai, lão Vương, xem ra chúng ta thật sự phải tồn vong với thành phố Giang Nam trồi.

Tào Quân cười khổ nhìn người bên cạnh hơn bốn mươi tuổi, âu phục trên người cũng bị bạc màu nhiều, những dãi dầu sương gió trên mặt giống như dùng dao điêu khắc lộ ra một nam tử vô cùng lạnh nhạt.

Hắn là thị trưởng thành phố Giang Nam Vương Lệ, là người đứng thứ hai thành phố Giang Nam, làm việc nhanh chóng quyết đoán, được những người khác ngầm mệnh danh là thiểm điện có thể thấy được cách làm và thái độ làm việc của hắn, trong mắt không chứa được một hạt cát, đối với những tham quan mục nát kia oán hận vô cùng, một khi truy tố thì không chút lưu tình, cùng với Tào Quân ở thành phố Giang Nam có thể xem là tuyệt đại song kiêu của thành phố, một cương một nhu làm cho thành phố Giang Nam bất kể là kinh tế hay dân sinh đều đi lên.

Nghe thấy Tào Quân nói vậy, sắc mặt nam tử không thay đổi nỏi:

- Nếu như số mệnh đã sắp đặt chúng ta có kết cục này vậy thì ta cũng không có một câu oán hận nào, chỉ khổ những người bình thường này còn có những người khác đang khổ sở dãy dụa trong thành phố.

Nói xong trong ánh mắt hiện lên một sự cô đơn dường như đang vì những người bình thường kia cảm thấy bi thương.

- Tai họa đột nhiên xuất hiện, ai cũng không thể nghĩ đến, chuyện này cũng không có cách nào, ta chỉ hận bản thân không có năng lực cứu bọn họ ra, ta là một Quan Phụ Mẫu đúng là hổ thẹn!

Vẻ mặt Tào Quân lộ ra một tia phức tạp, nhìn vệ sĩ bên cạnh mình càng ngày càng ít đi không khỏi nhìn về phương hướng khác.

- Chủ tịch, chúng ta sắp không chịu được nữa! Phải nghĩ ra cách khác để phá vòng vây nếu không sẽ không ai có thể chạy thoát!

Một bên khác, một đám nam tử trung niên mặc âu phục cùng một số nữ nhân hài tử hình thành một vòng, bên ngoài được vệ sĩ bảo vệ. Một vệ sĩ toàn thân là máu tươi xông tới, lớn tiếng kêu lên, nói xong bên trong miệng phun ra hai dòng máu màu đen, thân thể run rẩy ngã xuống đất.

- Vu tổng, chúng ta phải làm sao bây giờ, hiện giờ càng ngày càng nhiều Zombie, rất nhanh chúng ta sẽ không chịu nổi nếu hiện tại không nghĩ cách thì tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này!

Một nam nhân mập mạp bụng phệ có chút lo lắng nói với Vu tổng trong đám người.

Vu tổng, Vu Chi Thu, đó là chủ tịch tập đoàn Giai Thiên thành phố Giang Nam, một tay thao túng toàn bộ ngành công nghiệp sắt thép của thành phố Giang Nam, tài sản gần mười tỷ, hoàn toàn xứng đáng là thủ phủ của thành phố Giang Nam, là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở toàn bộ Hoa Quốc.

Hiện tại bị vây ở chỗ này, tuy tình thế nguy cấp nhưng trên mặt hắn không lộ ra một vẻ bối rối, bởi vì hắn biến càng là tình thế nguy cấp thì càng không thể loạn, chỉ có trấn định mới có thể tìm ra cơ hội sống, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía lão giả bên cạnh.

- Khang lão, không biết ngươi thấy thế nào?

Lão giả khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn dồi dào khoẻ mạnh, mặc một thân đường trang, cầm trong tay một chuỗi phật châu, mặc dù cả người có chút mệt mỏi nhưng chỉ vẻn vẹn đứng ở nơi đó liền có một loại khí thế không giận tự uy, rõ ràng cũng là một nhân vật phong vân.

Lão giả tên Khang Bình, là chủ tịch của tập đoàn Vanko, tập đoàn Vanko nắm trong tay toàn bộ chuỗi quán bar ăn uống của thành phố Giang Nam, thậm chí toàn bộ Hoa Quốc đều có chi nhánh quán bar của bọn họ, tuy nhiên bây giờ đã không còn quản việc, nhưng những cấp cao của thành phố Giang Nam này ngay cả bí thư thành uỷ cũng phải nể hắn mấy phần.

Nghe thấy lời của Vu Chi Thu, Khang lão mở to mắt ngừng động tác di chuyển phật châu trong tay, nhìn người đứng đầu thương nghiệp thành phố Giang Nam.

- Bây giờ chỉ có thể chờ vào kỳ tích, một khi thất bại thật sự thì chúng ta chỉ có thể nhờ những Tiến Hoá Giả đó mang hậu nhân của chúng ta đi, hy vọng có thể bảo vệ bọn hắn một mạng!

Khang lão thở dài, có chút bất đắc dĩ, không ít người bọn họ đều mang theo người nhà, thỉnh thoảng lại có thể nghe được tiếng khóc nhưng dù vậy thì bọn hắn cũng không thể từ bỏ bọn họ, muốn đưa các nàng đi cùng.

Bên trong những vệ sĩ của bọn họ cũng có không ít người trở thành Tiến Hoá Giả nếu không thì cũng không kiên trì được đến bây giờ, trong đó mạnh nhất là ba Tiến Hoá Giả khác nhau thuộc về đại đội trưởng đội đặc công Tống Quang, vệ sĩ của vợ Vu Chi Thu Đường Long, đã xuất ngũ từng là bộ đội đặc chủng, thân thủ cực kỳ cường hãn, còn có vệ sĩ của bản thân Tuỳ Thành từng là một lính đánh thuê cường đại, được mình dùng tiền thuê đến làm vệ sĩ.

- Ai, không nghĩ tới vậy mà lại xuất hiện tai hoạ như này, có lẽ ông trời muốn huỷ diệt nhân loại đây mà!

Có người giận dữ nói.

- Nếu như lúc này có người tới cứu chúng ta thì tốt!

Một nam tử trung niên tự lẩm bẩm.

- Đừng nghĩ có thể trông cậy vào. . . có người!

Những người khác đang muốn nói thì đột nhiên nhìn thấy trong con hẻm nhỏ trước mặt xuất hiện một đám người, cả đám đều cầm súng tiểu liên 79, ngơ ngác nhìn nhóm người mình.

- Có người, chúng ta được cứu rồi!

- Bí thư, phía trước có người, chúng ta được cứu rồi!

Một đám người vẻ mặt chấn động, có chút vui mừng nhìn đám người Vương Song đột nhiên xuất hiện, nam tử hói đầu bên người Tào Quân một mặt vui mừng đến điên cuồng nói với Tào Quân.

Tào Quân, Vương Lệ, Khang Bình, Vu Chi Thu đều có chút chờ mong nhìn bọn hắn, đã lâm vào cảnh sơn cùng thuỷ tận không nghĩ tới lại có thể gặp được bọn người Vương Song, không khỏi làm cho bọn họ nảy sinh khát vọng sống, không có ai chọn chết.

Đáng tiếc bọn họ không biết rằng Vương Song căn bản bất lực cứu bọn họ, nhìn cảnh tượng trước mắt, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Vương Song là chạy trốn, vừa định quay đầu nói với mọi người chạy đi nhưng chuyện thường thường đều là không như ý nguyện, Zombie phía trước đã phát hiện bọn họ phút chốc phân ra một đám hướng về bọn người Vương Song, xông lên đầu tiên cũng là Tốc độ Hình Zombie, liên tục vọt tới trước mặt đám người Vương Song.

- Mẹ nó, không đi nổi rồi, Kim Thường, các ngươi lui ra phía sau, những người khác dùng súng, bắn mạnh vào cho ta không thể để cho chúng nó xông vào đây, không làm như vậy thì các người đều chết!

Vương Song hét lên một tiếng, cầm súng tiểu liên trên thân hung hăng bắn đám Zombie trước mặt.

- Pằng pằng pằng.

Chớp mắt tiếng súng dày đặc vang vọng trong khoảng không gian này, tiếng súng truyền ra mấy mét bên ngoài, bọn hắn cũng không nghĩ được nhiều nữa, một khi bị những con Zombie này tới gần thì trừ ba người Vương Song bọn họ những người khác có thể sống sót tuyệt đối là vô cùng kỳ tích.

Bởi vậy những viên đạn mạnh mẽ phóng tới đám Zombie, trong vài giây ngắn ngủi, một hộp đạn hoàn toàn bắn hết bọn họ nhanh chóng dỡ hộp đạn khác, toàn bộ động tác không quá mười giây, nguyên nhân là do trước đó bọn hắn đã cố ý huấn luyện qua việc này.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)