Một làn gió nhẹ thổi qua tựa như mang đến cảm giác mát mẻ, nhưng bầu không khí lúc này không chút hạ nhiệt, không khí vô cùng nóng bức.
- Các ngươi không có lựa chọn, hoặc là chọn tin tưởng ta hoặc là tiếp tục khai chiến, còn bọn họ, nếu ngươi muốn giết thì giết đi!
Vương Song vô cùng lãnh khốc đáp lại, không cho đối phương cơ hội lựa chọn.
- Ngươi, ngươi ép ta! Đã muốn cá chết lưới rách thì mẹ nó mọi người ai cũng đừng hòng sống tốt!
Mãnh ca nghe vậy sắc mặt trở nên vô cùng xanh mét, giận dữ hét.
- Uy hiếp? Ta không phải đang đàm phán điều kiện với ngươi mà đang nói sự thật cho ngươi biết.
Khoé miệng Vương Song lộ ra sự châm chọc, thân thể giống như một tàn ảnh trong chớp mắt rút ngắn khoảng cách mười bước, căn bản không cho người ta có cơ hội phản ứng, Lý Tân cũng phát động kỹ năng của bản thân, tốc độ gấp năm lần người thường thậm chí còn nhanh hơn Vương Song một chút, Đường Đao trong tay ánh ra một ánh sáng màu đen giống như lưỡi hái của tử thần không ngừng giành lấy tính mạng của đám côn đồ này.
- Ngươi, không có tư cách nói điều kiện với ta!
Lúc này, Vương Song chậm rãi nói một câu cuối cùng bên tai của Mãnh ca, ánh đao màu bạc hiện lên, súng ống trong tay bọn họ bị chém làm hai, chỗ bị đứt vô cùng bóng loáng, những người khác còn chưa kịp hét thảm một tiếng đã bị Đường Đao của Lý Tân xẹt qua cổ, trực tiếp mất mạng.
- Tiến Hoá Giả! Ngươi là Tiến Hoá Giả!
Lúc này, Mãnh ca mới đột nhiên phản ứng lại, bất chấp thủ hạ của mình bị thiệt hại vẻ mặt kinh hãi nhìn hai người Vương Song, còn sợ hãi hơn cả lúc trước khi nhìn thấy hoả lực của đám người Vương Song!
- Chẳng trách ta lại thất bại thảm hại như vậy, hoá ra các ngươi là Tiến hoá giả! Ha ha, Hoàng Mãnh ta thua trong tay Tiến hoá giả cũng coi như không oan!
Mãnh ca cười khổ mở miệng nói, lập tức từ bỏ nhắm mắt lại giống như chờ kết thúc của chính mình.
Một nhà ba người nam tử mặc âu phục lúc này giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt sống sót sau tai nạn ôm nhau, nhìn đám người Chương Nghiệp đi phía sau tới.
- Tiến Hoá Giả, làm sao ngươi có thể biết Tiến Hoá giả?
Vốn Vương Song muốn giải quyết Mãnh ca nhưng nghe được câu hắn nói đột nhiên dừng động tác lại có chút nghi ngờ hỏi.
Những người khác cũng có chút nghi ngờ nhìn hắn, bọn họ đều là vì Vương Song mới biết được có Tiến Hoá Giả, thế nhưng người trước mắt kia chẳng lẽ trước kia còn nhìn thấy Tiến Hoá Giả khác, bọn họ đều cảm thấy vô cùng tò mò.
- Bởi vì ta đã gặp qua, không chỉ một người, năng lực của bọn họ vô cùng kỳ lạ, có thể điều khiển hàn băng, có thể sử dụng hoả cầu còn có sức mạnh vô cùng to lớn thậm chí ta còn gặp được một người có thể điều khiển thực vật, tuy năng lực bọn họ vô cùng kỳ lạ nhưng đều có một điểm chung đó chính là rất mạnh, căn bản không phải là sức mạnh mà người thường có thể so được.
- Bọn họ đối mặt với Zombie giống như đối mặt với rơm rạ, trước đây ta gặp được một nam nhân có thể phát ra Phong Nhận, một đao Phong Nhận có thể giết được mười con Zombie! Danh hiệu Tiến Hoá Giả chính là do bọn họ truyền ra.
Mãnh ca biết bản thân chắc chắn phải chết cho nên cũng không giấu diếm cái gì nữa, trực tiếp mở miệng giải thích.
- Tiến Hoá Giả nhiều như vậy, vậy thì tình hình thành phố hiện tại cũng không phải là quá xấu!
Ánh mắt Vương Song sáng ngời có chút mong chờ nhìn Mãnh ca.
- Không tính quá xấu?
Khoé miệng Mãnh ca lộ ra ý tự giễu, ngẩng đầu nhìn mọi người:
- Vậy các ngươi có biết kết cục hiện tại của Tiến Hoá Giả như thế nào không?
- Hiện tại bọn họ gần như đều hận không thể thoát khỏi thành phố Giang Nam, có thể chạy được đã sớm chạy, không thể chạy cũng hầu như đã chết!
- Tại sao lại như vậy?
Mọi người kinh hô.
- Ha ha, tuy rằng Tiến Hoá Giả mạnh nhưng Zombie tiến hoá còn mạnh hơn, đám Zombie này xuất quỷ nhập thần, năng lực cũng vô cùng kỳ lạ, tốc độ tiến hoá rất kinh người, còn có Thú biến dị khủng bố đáng sợ hơn cả Zombie, có thể nói nội thành đã trở thành lò mổ, nói là địa ngục nhân gian cũng không sai! Cho dù là Tiến Hoá Giả ở bên trong cũng rất khó có thể sinh tồn!
Mọi người nghe Mãnh ca giải thích xong đều có chút trầm mặc, đối với chuyến đi này cũng không có bao nhiêu tin tưởng.
- Vậy tình hình trong Cảnh Uyển Hoa Viên thế nào rồi?
Vương Song có chút lo lắng hỏi. Chợt nghe nội thành thành phố Giang Nam khủng bố như vậy, Vương Song rốt cuộc không thể che dấu được sự lo lắng của bản thân, tỷ tỷ của mình sống chết chưa rõ, hắn sợ nhất là nghe được tin tức không tốt.
- Cảnh Uyển Hoa Viên ta cũng không biết được, dù sao thì chỗ đó cách ta có hơi xa một chút, ta cũng vừa mới chạy đến đây không bao lâu, cho nên hiện tại bên trong như thế nào ta cũng không biết.
Vương Song hít sâu một hơi, biết có hỏi thêm từ trong miệng hắn cũng không còn đáp án nào khác, cánh tay khẽ động ánh đao hiện lên, tên côn đồ cuối cùng bị giải quyết!
Quay đầu nhìn về phía những người khác, thản nhiên mở miệng nói:
- Nếu các ngươi không muốn đi thì ta cũng không ép, bây giờ có thể lập tức trở về, Vương Song ta chưa bao giờ là người thích ép người khác.
Bây giờ nghe thấyc thành phố Giang Nam trở nên khủng bố như vậy, nếu có người muốn rút lui thì Vương Song cũng có thể hiểu, cũng cho cơ hội rời đi, bây giờ còn có cơ hội để rời đi, một khi đã thật sự đi vào lại muốn rời đi Vương Song tuyệt đối không cho phép, bởi vì khi đó chính là thời điểm mọi người đồng tâm hiệp lực, một khi có người dao động sẽ làm dao động tin tưởng rất lớn của những người khác, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể làm cho đoàn đội của hắn sụp đổ, cho nên hiện tại Vương Song cho mọi người một cơ hội lựa chọn.
Lý Tân không nói gì thêm, cười cười kiên định đứng bên cạnh hắn, hắn cũng là người duy nhất bất luận ở nơi nào cũng sẽ cùng tiến cùng lùi với Vương Song, cũng là người duy nhất mà Vương Song có thể tin tưởng không chút nghi ngờ.
Trong ánh mắt đám người Chương Nghiệp Vương Hổ có sự đấu tranh, đi tới bên người Vương Song, Tạ Linh Ngọc và Lâm Du Nhiên cũng giống như vậy dùng hành động để thể hiện thái độ của bản thân, Hứa Kiệt, Phương Phi cũng đấu tranh một chút sau đó đi tới bên người Vương Song.
- Vương ca, ta muốn rời đi!
Đột nhiên một âm thanh xuất hiện, Vương Song sửng sốt nhìn lại, là thủ hạ trước kia của Vương Hổ, Trương Minh, câu này vừa nói ra nhất thời làm cho Vương Hổ biến sắc, quát lên:
- Trương Minh, con mẹ nó ngươi nói cái gì vậy, chẳng lẽ ngươi lại là người vong ân phụ nghĩa sao!
- Được rồi, Hổ tử, nếu Trương Minh đã lựa chọn như vậy thì ta tôn trọng sự lựa chọn của hắn, Trương Minh, ngươi có thể trở về, nơi này có một ít xe ngươi tuỳ tiện lái một chiếc trở về đi, vừa lúc cũng có thể bảo hộ nữ sinh ở lại nơi đó, bọn họ đều là nữ sinh ta cũng không yên tâm.
Vương Song chặn lời Vương Hổ, quay đầu mở miệng nói với Trường Minh, không chút nào bất mãn chỉ là trong lòng đã dần dần xa lánh hắn, người như thế không đáng để bản thân bồi dưỡng.
- Cảm ơn Vương ca, thật sự xin lỗi mọi người!
Trương Minh có chút hổ thẹn cúi đầu.
- Không có việc gì, còn ai muốn rời đi không, một khi vào trong nội thành thì bất kể kẻ nào cũng không còn đường lui. Đây là cơ hội cuối cùng!
Vương Song nhìn mọi người xung quanh, phát hiện không có ai muốn rời đi, vừa lòng gật gật đầu, đang muốn gật đầu nói vài câu thì ở một bên có âm thanh nhỏ bé truyền tới.
- Vị tiểu huynh đệ này, các ngươi muốn vào nội thành thì có thể mang ta vào cùng không?
Nam tử mặc âu phục có vẻ mặt chờ mong nhìn đám Vương Song, có chút tha thiết nói.
Vương Song có chút nghi ngờ:
- Vì sao muốn vào nội thành, chẳng lẽ vừa rồi không nghe tên kia nói gì sao, ngươi đi chính là đi chịu chết!
Nam tử mặc âu phục cười khổ:
- Ta biết, nhưng ta muốn đi là có lý do, ta còn có một tiểu hài ở nhà lão lão, bởi vì quá nhỏ mới chỉ có một tuổi, chúng ta ra ngoài du lịch không tiện mang theo nên tạm thời giao cho lão lão trông, bây giờ phát sinh loại chuyện này chúng ta phải trở vê xem xét một chút!
Vương Song giật mình, biết được nguyên nhân mà nam tử mặc âu phục bất chấp trở về như vậy trong lòng cũng không khỏi nổi lên một chút đồng tình, dù là đi chịu chết nhưng hắn lại rất bội phục nam tử này, ít nhất người này cũng có trách nhiệm, dù sao cũng tiện đường, dẫn hắn một đoạn đường cũng không sao.
- Được rồi, ta sẽ đưa các ngươi một đoạn đường, các ngươi muốn đi đâu?
Vương Song hỏi.
- Cảnh Uyển Hoa Viên!
Nam tử vội mở miệng, vẻ mặt có chút vui mừng dường như không nghĩ tới Vương Song lại đáp ứng sảng khoái như vậy.
- Cảnh Uyển Hoa Viên?
Hai mắt Vương Song có chút kỳ lạ, thấy nam tử run rẩy có chút cẩn thận nhìn Vương Song.
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Vương Song thu hồi ánh mắt của mình.
- Không vấn đề gì, nếu đã cùng điểm đến với ta thì chúng ta sẽ đi cùng nhau, nhưng trên đường phải nghe ta nếu không ta sẽ không chịu trách nhiệm cho an toàn của các ngươi!
- Được được, tất cả ta sẽ nghe theo tiểu ca, thật sự rất cảm tạ!
Bây giờ nam tử mới hiểu được vẻ mặt lúc này Vương Song nhìn hắn, có chút mừng rỡ liên tục nói cảm ơn.