Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 41: Không đồng ý!

Chương Trước Chương Tiếp

- Mãnh lão đại, chúng ta thật sự không có vật tư, chỉ có tấm chi phiếu trên người bên trong có mấy trăm vạn, nếu ngươi muốn thì cho ngươi hết! Xin ngươi hãy tha cho chúng ta đi!

Ở phía trước, nam tử mặc âu phục, vẻ mặt chán nản đang cầu xin tên nam nhân cầm đầu.

- Mẹ nó, thời thế bây giờ thì tiền có tác dụng gì, lão tử cần lương thực và vũ khí, các ngươi một thứ cũng không có lại còn muốn đi qua, nằm mơ đi!

Mãnh ca hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy nữ hài đang sợ hãi rụt rè phía sau nam nhân đột nhiên hai mắt sáng lên, vẻ mặt tà niệm hiện lên trong đầu, quay đầu ôn hoà mở miệng với nam nhân kia nói:

- Ha ha, tuy lão đệ ngươi không có vật tư nhưng có đồ vật khác có thể thay thế đó!

Nhìn nam tử mặc âu phục vẻ mặt mờ mịt, Mãnh ca trực tiếp chỉ tiểu cô nương phía sau, ánh mắt hiện lên lửa nóng. Tiểu cô nương nhìn thấy vẻ mặt Mãnh ca lại khẩn trương nắm lấy quần áo mẹ mình, ánh mắt sợ hãi nhìn đối phương.

- Không được, tuyệt đối không được, xin ngươi, Mãnh ca ngươi hãy bỏ qua cho nàng, nàng chỉ là một tiểu hài tử muốn gì thì hãy nhắm vào ta, không được làm hại nàng!

Nam tử mặc âu phục đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm loại người nào chưa gặp qua, vừa thấy ánh mắt của hắn đã biết hắn chú ý tới cái gì, nhưng hắn chỉ có một nữ nhi này, du thế nào cũng sẽ không giao nàng ra. Nhưng hắn biết sự phản kháng của hắn ở trước mặt đám côn đồ này vô cùng nhỏ yếu, cho dù là tính mạng bọn họ cũng có thể chấm dứt trong hôm nay, hắn vô cùng hối hận khi nhất định phải trở về thành phố Giang Nam, nếu như không đến đây thì có lẽ sẽ không gặp phải chuyện này.

Không khỏi quay đầu lại nhìn về phía đám người Vương Song, khi chiếc xe cảnh sát của đám người Vương Song xuất hiện hắn đã hy vọng đó là cảnh sát thật sự nhưng kết quả lại là mấy tiểu tử vắt mũi chưa sạch, hy vọng của hắn chớp mắt chuyển thành tuyệt vọng. Nhưng lúc hắn nhìn lại lập tức ngây người, phút chốc hai mắt trợn to giống như nhìn thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

- Không bằng lòng sao!

Mãnh ca biến sắc trở nên vô cùng cay nghiệt, nhìn nam nhân, ánh mắt hiện lên sự khát máu vừa định hạ lệnh giải quyết hắn lại đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của nam nhân, có chút nghi ngờ quay đầu nhìn lại, phút chốc hai mắt mở to vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

. . . . . . . . .

Một đám côn đồ vẻ mặt trào phúng đứng trước mặt Vương Song, bọn họ chỉ lo chú ý Hoàng Bối Bối cũng không có chú ý tới hai chiếc xe phía sau từ đầu đến cuối không có ai đi ra, chợt một người nghĩ đến bọn họ có ba chiếc xe, chỉ có người ở chiếc xe thứ nhất là đi xuống những người khác đều chưa có xuống, không khỏi cùng với một người khác đi đến hai chiếc xe phía sau.

Một họng súng màu đen từ bên trong cửa kính áp vào trán hai người, phút chốc làm cho thân thể hai người cứng đờ, một giọt mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống.

- Hai người các ngươi đang làm cái gì vậy, bảo bọn họ hạ tất cả xuống, xem xem có. . . thứ tốt gì không!

Tên nam tử cầm đầu bởi vì tầm mắt đã bị Vương Song chặn lại cho nên chỉ có thể nhìn hai người đứng ở chiếc xe cảnh sát bên cạnh, vẫn không thấy cử động không khỏi có chút tức giận kêu lên.

- Bùm!

Một tiếng vang lớn cửa của hai chiếc xe nháy mắt mở ra, mọi người ở bên trong xe đi ra, trên người ai cũng có một khẩu súng lục và một khẩu súng M16 treo trước ngực, mặc áo chống đạn, dưới chân đi ủng chiến đấu, toàn thân được trang bị cao cấp đến tận răng.

“Ken két” gần chục khẩu tiểu liên loại 79 chĩa thẳng vào nhóm côn đồ trước mặt, chỉ cần Vương Song hạ lệnh một cái là hoả lực mạnh mẽ có thể bắn bọn họ thành cái sàng.

- Điều này . . . . .

Phút chốc đám côn đồ trợn tròn mắt, có chút ngơ ngác nhìn một màn xuất hiện trong chớp mắt này, Lý Tân đồng thời động thủ, ra tay nhanh như chớp thừa lúc bọn họ không phản ứng đoạt lấy súng ống đang nhắm vào Vương Song, sau đó móc súng lục ra chĩa họng súng vào tên nam nhân có chút đáng khinh kia.

Đối mặt với tình thế đảo ngược như vậy không chỉ có bọn họ ngây ngẩn cả người cho dù là Mãnh ca nhìn thấy một màn này, Đao Ba hay nam tử mặc âu phục bên cạnh cũng không khỏi sững sờ, một đám khó tin, đặc biệt là Mãnh ca vốn đang tưởng là hai con cừu kết quả lại xuất hiện một đám lang sói, loại mà có thể nuốt chửng đám người bọn hắn.

- Bây giờ còn muốn phí qua đường không?

Vương Song giống như không để ý, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tiểu lâu la ở phía trước.

“Ực” nam tử đáng khinh gian nan nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn họng súng chĩa trên đầu mình, hắn căn bản không nghĩ đến tất cả vốn dĩ đã nằm trong tay của bọn hắn nhưng chỉ trong chớp mắt kết quả lại trở thành như thế này, bởi vậy đầu óc của nam tử đang hỗn loạn khi nghe được lời nói của Vương Song thì gật đầu mạnh, sau đó lại lắc lắc đầu, muốn nói cái gì nhưng lại không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

- Phế vật!

Hai mắt Vương Song lạnh lùng, “Pằng”, tiếng súng thanh thuý vang lên, trên đầu nam tử nháy mắt xuất hiện một lỗ, trước sau trong suốt thậm chí có thể nhìn thấy vật màu đỏ trắng bên trong.

- A. . . . .

Ánh mắt nam tử vô cùng tuyệt vọng muốn nói cái gì nhưng rốt cuộc không thể nói nên lời, thân thể trực tiếp ngã xuống đất dần dần lạnh đi.

- Dừng tay!

Lúc này xa xa truyền đến một thanh âm kinh sợ, người được gọi là Mãnh ca lúc này lấy lại tinh thần nhìn đám người Vương Song, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng cũng không hổ là lão đại đã lâu, rất nhanh đã trấn định lại, mở miệng nói với một đám thủ hạ yểm hộ sau lưng bọn người Vương Song.

- Vị huynh đệ này, lần này chúng ta đã sai, ta ở đây xin lỗi ngươi, giữa chúng ta có thể đã có hiểu lầm nhưng ngươi đã giết của ta một người, hiện tại có thể thả bọn họ ra rồi, ngươi đi đường dương quang của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, mọi người nước sông không phạm nước giếng, như thế nào?

Nam tử được gọi là Mãnh ca thật là có chút đầu óc không bởi vì một tên thủ hạ của mình bị giết mà cùng với đám người Vương Song liều mạng tử chiến, mà muốn ôn hòa kết thúc, dù sao nhìn hoả lực của đối phương gần mười khẩu súng trường đột kích, nếu như đánh nhau thật thì chưa nói đến có bao nhiêu phần thắng, cho dù thật sự thắng được thì bản thân thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Cho nên Mãnh ca dự định dàn xếp ổn thoả, bản thân hắn đã hạ thấp thái độ, đối phương hẳn là cảm thấy vừa lòng.

Nam tử mặc âu phục nhìn tình hình trước mặt, ánh mắt đột nhiên thay đổi, bản năng muốn sống bùng nổ, kêu đám người Vương Song.

- Huynh đệ, cứu mạng, cứu nữ nhi và lão bà của ta!

- Cảnh sát, giúp bọn ta với! Bọn chúng muốn giết người.

Đám côn đồ đột nhiên biến sắc, một người trong đó trực tiếp đá nam tử ngã trên mặt đất, đấm mạnh vào người làm đối phương lại phun mạnh ra một ngụm máu tươi.

- Vương bát đản, ai cho ngươi nói lung tung!

Tên côn đồ oán hận mắng một câu.

- Ba ba!

Tiểu cô nương nhìn cha mình bị người ta đánh, tuy sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được mà giãy dụa ra khỏi vòng tay của mẹ, chạy về phía nam nhân.

- Tiểu Nhã, đừng lại đây!

Mặc dù nam nhân bị đánh nhưng vẫn kiên cường không rên một tiếng, nhưng khi nhìn thấy nữ nhi của minh đột nhiên chạy tới, mặt biến sắc vội vàng kêu to.

- Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn trở về cho ta đi.

Tên côn đồ đi ra xách tiểu cô nương giống như gà con ném lại chỗ cũ.

- Ba ba, ba ba, hu hu. . . . . . . .

Tiểu cô nương ngã trên mặt đất không nhịn được khóc lên, đầu gối bị mài, nước mắt không ngừng nhỏ xuống, đôi mắt to tròn tinh xảo đáng yêu nháy mắt trở nên sưng đỏ.

- Tiểu Nhã!

Nam nhân có chút đau khổ kêu to, vô cùng căm thù nhìn đám lang sót chung quanh đang cười lạnh.

Mãnh ca không để ý một màn này, hai mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Vương Song đang chờ đợi đáp án.

- Vương Song. . . . . .

Hoàng Bối Bối thân là một cảnh sát sao có thể nhìn một màn như vậy, không nhịn được mở miệng. Còn chưa nói ra đã bị Vương Song xua tay ngắt lời.

- À, nếu như ta nói không đồng ý thì sao!

Thanh âm Vương Song có chút lạnh nhạt truyền ra, làm cho thân thể tất cả mọi người ở đây trở nên cứng đờ, chớp mắt không khí đông cứng lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)