Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 40: Đám côn đồ!

Chương Trước Chương Tiếp

Trên đường cái, từng chiếc xe rách nát tuỳ ý được đặt ở hai bên đường, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy một thi thể đã bốc mùi thối ngã trên mặt đất hoặc là ở trong xe, từng con chim không biết tên cùng vây quanh không ngừng mổ ăn khối thi thể đã thối rữa kia. Xa xa có thể nhìn thấy bên trong thành Giang Nam có một đám khói màu đen bay lên trời, có thể thấy là đã xảy ra các vụ nổ ở các công trình kiến trúc. Ba chiếc xe cảnh sát dị thường trực tiếp gầm rú xuyên qua quốc lộ hướng về thành phố phía trước mà đi.

“Ta từng vượt qua núi cao cùng biển rộng, cũng băng qua dòng người tấp nập”

“Ta từng có được tất cả”

“Chớp mắt đã tan thành mây khói”

. . . . . . . . . .

Trên xe truyền đến âm thanh một ca khúc rất lưu hành trước khi Mạt Thế, Vương Song ghế phó lái, nhắm mắt lại lặng lẽ nghe bài hát mà bản thân rất thích.

- Tiểu Song, nhà của tỷ tỷ ngươi ở đâu? Có con đường nào ngắn nhất không, ta đoán hiện tại bên trong thành phố e rằng đáng sợ gấp mười lần so với bên ngoài, chúng ta chỉ có thể nhanh chóng cứu gia đình tỷ tỷ có lẽ mới có thể bình an ra ngoài bằng không, cho dù toàn bộ chúng ta đều là Tiến hóa giả cũng chưa chắc đã có thể an toàn đi ra!

Lý Tân bên cạnh đang lái xe nói với Vương Song đang nghỉ ngơi. Tôn Thiên Tiếu cùng Hoàng Bối Bối đều ngồi ở ghế sau, lần này không có dây thừng trói bọn họ nhưng ngay cả như vậy bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao bọn họ cũng đều biết thái độ Vương Song đối với bọn họ cũng không tính là hữu hảo, một khi chọc giận Vương Song thì tuỳ ý tung ra một viên hoả cầu có thể khiến bọn họ thành tro tàn.

“Hừ, ngươi chờ đó cho ta, đợi đến khi vào thành phố ta sẽ đi tìm cha ta, cha ta là cục trưởng cục cảnh sát khu Thiên Kiều, tin rằng chắc chắn sẽ không có việc gì, đến lúc đó xem ta đối phó với các ngươi như nào!” Tôn Thiên Tiếu ngồi hàng ghế phía sau, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc. Còn Hoàng Bối Bối thì vẻ mặt âu sầu nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

- Đi theo đường số 2 Nam Châu, chỗ đó có một con đường nhỏ dẫn thẳng đến nơi tỷ tỷ của ta ở, chúng ta có thể đi đường đó!

Vương Song không mở mắt, thuận miệng trả lời, trong đầu lại hiện lên một hình ảnh kinh người, bản đồ của thành phố Giang Nam giống như thu nhỏ lại trực tiếp hiển thị lên não bộ, bên trong bộ não hình thành một bản đồ rõ ràng.

Đây là một vận dụng mà Vương Song đã nghiên cứu ra sau khi phát hiện tinh thần lực của chính mình, tinh thần lực của hắn là một trong ba loại thuộc tính mạnh nhất, đáng tiếc là hắn không biết sử dụng như thế nào, hắn chỉ biết rằng khi hắn nhỡ kỹ một tấm bản đồ và nhớ lại thì bản đồ sẽ biến thành một không gian ba chiều, cả hình dạng thành thị đều hiện trong đầu hắn, một ngã tư đường cũng trở nên rất rõ ràng.

Bởi vậy tuy nhìn qua bên ngoài Vương Song giống như đang nghỉ ngơi nhưng thực chất hắn chỉ đang nghiên cứu tinh thần lực của bản thân mà thôi. Đối với hai người phía sau hắn cũng dùng một chút tinh lực để chú ý, dù sao đây cũng là hai quả bom, vạn nhất có một người không an phận thì sẽ tạo thành phiền toái rất lớn cho đám người bọn họ.

- Grào!

Khoảng cách tới thành phố Giang Nam càng ngày càng gần thì có càng nhiều Zombie xuất hiện, thỉnh thoảng lại có một vài con Zombie ngăn phía trước chiếc xe, nhưng xe của bọn Vương Song mặc kệ trực tiếp nghiền qua, để lại một vệt máu màu đen trên xe.

Khi dần dần đến gần, Lý Tân phát hiện trên đường phía trước cách một trăm mét xuất hiện một chiếc xe tải lớn chặn đường, hai bên đều là sườn dốc cao không thể đi qua, một bên còn có chiếc Vans cùng với xe gắn máy, mười mấy tên nam tử to cao vạm vỡ trên người có hình xăm đứng ở hai bên đường, vẻ mặt trêu tức nhìn chiếc xe đang tiến đến, trong tay cầm dao bầu cùng gậy bóng chày thỉnh thoảng lại lắc lắc vũ khí trong tay, thậm chí còn có mấy người vác trên vai một khẩu M16.

Thật không may là phía trước Vương Song còn có một chiếc Mercedes-Benz dừng lại do bị xe tải trước đó ngăn cản, có vẻ như là một nhà ba người, một nam một nữ trông giống một cặp phu phụ cùng với một tiểu cô nương chỉ mới sáu bảy tuổi, trong đó nam tử hơn ba mươi tuổi mặc một bộ âu phục màu đen, nhìn qua giống như một nam nhân thành đạt, lúc này gương mặt đầm đìa mồ hôi đang nói chuyện với người cầm đầu có vẻ mặt dữ tợn, sau đó thậm chí còn quỳ xuống trước bọn hắn kết quả là trực tiếp bị đá một cước ngã trên mặt đất, phun ra một vũng máu, nữ nhân cùng tiểu hài tử phía sau có chút sợ hãi nhìn một màn trước mắt.

Nhưng có lẽ đã nhìn thấy xe cảnh sát phía sau, ánh mắt ba người sáng lên lộ ra một tia hy vọng.

- Ha ha, xe cảnh sát, các huynh đệ, đó là xe cảnh sát ngăn bọn chúng lại.

Một tên nam nhân có vết sẹo trên mặt càn rỡ cười to.

- Đao Ba, ngươi đó!

Nam nhân được gọi là Mãnh ca ngồi một bên hút thuốc, nghe thấy lời nói của tên mặt thẹo có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không ngăn lại. Cho dù có là cảnh sát thật sự thì mười mấy người bọn họ có nhiều súng như vậy cũng không cần phải sợ hãi.

- Vâng, Đao Ba ca, giao cho chúng ta, khà khà, không biết bên trong có cảnh sát thật hay là giả, nếu như là thật thì vừa lúc để ta cảm nhận cảm giác dùng súng bắn vào đầu cảnh sát như thế nào!

Một tên thủ hạ dáng vẻ đáng khinh lập tức thức thời lớn tiếng phụ hoạ, nói xong ánh mắt ra hiệu dẫn theo vài người đi về phía xe của đám người Vương Song.

- Tiểu Song, phía trước hình như xảy ra chút chuyện!

Lý Tân lập tức ấn còi, “Píp”, “Píp” liên tục mấy tiếng, nhắc nhở chiếc xe phía sau. Đồng thời không ngừng giảm xuống tốc độ xe cuối cùng chỉ bọn họ khoảng chừng mười bước thì dừng hẳn.

- Xem ra chúng ta gặp được đám côn đồ trong truyền thuyết rồi, vốn dĩ không muốn sinh thêm chuyện mà người ta muốn tự tìm chết cũng không thể trách mình.

Vương Song chậm rãi mở mắt, ánh mắt bình tĩnh như nước hồ sâu lạnh nhạt nhìn phía trước, lần này hắn tiến vào nội thành có thể nói chỉ được phép thành công không được phép thất bại, bất kể kẻ nào dám ngăn cản hắn thì sẽ trở thành kẻ địch của hắn, đối với kẻ địch Vương Song hiện tại chỉ có một cách, đó chính là --- giết!

Tôn Thiên Tiếu cùng Hoàng Bối Bối đồng thời thở dài có chút đồng tình nhìn mấy tên côn đồ vẻ mặt kiêu ngạo đang đi về phía nơi này. Chỉ có chân chính thấy sức mạnh của Vương Song mới có thể thấy được trong cơ thể người trẻ tuổi này có một sức mạnh khủng bố như thế nào. So sánh với đám côn đồ thì Vương Song giống như một con hổ ăn thịt người.

- Đi thôi, xuống xe!

Vương Song dẫn đầu xuống xe, trên người bọn họ đều mặc áo chống đạn, trong ngực đều có súng lục, trái lại bọ họ cũng không sợ hãi.

Nhìn thấy bộ dạng non nớt của đám người Vương Sơng, cả gia đình phía trước đều lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, mấy người đi tới đều cười to có vẻ vô cùng thoải mái, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Bối Bối mặc rang phục cảnh sát, ánh mắt đám côn đồ sáng ngời, lộ ra một mặt dâm tà:

- Thật là xinh đẹp lại còn là cảnh sát, vừa lúc có thể đưa cho lão đại, lão đại chơi xong có lẽ chúng ta cũng có thể chơi một chút!

Nói xong, yết hầu không ngừng nhấp nhô giống như nghĩ tới một vài chuyện tươi đẹp, những người khác nhìn thấy Hoàng Bối Bối cũng sáng lên giống như đám sói đói. Có người muốn tiến lên sờ khuôn mặt Hoàng Bối Bối lại bị Vương Song ngăn ở phía trước vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đối phương:

- Các ngươi là ai, vì sao chặn đường quốc lộ?

Nam nhân nhìn Vương Song cản trở chuyện tốt của mình không khỏi có chút tức giận, khẩu súng M16 trong tay trực tiếp đặt trên trán của Vương Song:

- Vương bát đản, chúng ta là Mãnh Hổ Bang, con đường này hiện tại là của chúng ta, muốn đi qua, có thể, giao ra tất cả vật tư trả phí qua đường nếu không thì đừng hòng đi!

Chớp mắt không khí như ngừng lại, đám người Lý Tân đang muốn động thủ thì Vương Song ra hiệu trực tiếp bảo bọn họ dừng động tác.

- Đúng rồi, còn có nữ nhân này, cũng phải để lại làm ấm giường cho lão đại chúng ta!

Nam tử tiếp tục không biết sống chết mở miệng.

- Toàn bộ vật tư, không phải quá đáng quá rồi sao, có khác gì ăn cướp đâu!

Vương Song nhíu mày, bộ dáng không hề sợ hãi.

- Ha ha, chúng ta là cướp vậy thì sao, chẳng lẽ còn có cảnh sát tới bắt chúng ta sao! Hiện tại là Mạt thế, người nào nắm taylớn thì người đó chính là lão đại!

- Tên này xem ra là đầu óc có vấn đề, vẫn còn tơ tưởng đây là thế giới trước Mạt Thế sao, chẳng lẽ không biết hiện tại là lúc nào sao!

- Buồn cười, loại này cho dù còn sống cũng chỉ lãng phí lương thực, sớm hay muộn cũng sẽ bị Zombie ăn thôi!

Một đám côn đồ châm chọc, nhưng lại không chú ý đến gương mặt Vương Song đang lộ ra vẻ trào phúng nhàn nhạt.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)