Ăn cơm xong, Hồ Văn Văn lập tức muốn đi rửa chén, Trương Hà một bên cưỡng ép bắt con gái đi nghỉ ngơi, Văn Văn chào đám người Vương Song một tiếng rồi bước vào gian phòng của mình, chỉ chốc lát, đã truyền đến một trận hít thở nhè nhẹ.
- Ta và tiểu Song ra ngoài một lúc, đi thôi!
Hồ Vạn Châu nói với hai người Trương Hà, Trương Dũng một câu, rồi dẫn theo Vương Song ra ngoài, để lại hai người trong nhà.
Vương Song không có quay đầu, nhưng tinh thần lực của hắn lại có thể cảm nhận rõ ràng trên cơ thể hai người đều xuất hiện một vòng vui sướng rất nhỏ, không khỏi có chút đồng tình nhìn Hồ Vạn Châu, bị lão bà và huynh đệ mình cắm sừng, cảm giác chắc hẳn không thể chịu nổi đi!
Hai người ra khỏi sân, sắc trời ngoài trời đã nhá nhem tối, trên bầu trời, xuất hiện từng vì sao sáng ngời, bao quanh một vòng mặt trăng sáng trong. Ánh trăng đổ xuống như nước, mang đến một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi chi cái nơi tối tăm, bẩn thỉu này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây