- Đại ca, dừng lại đã! Đừng giết nàng!
Ngay khoảnh khắc Hoàng Bối Bối nhắm mắt chờ chết, Tôn Thiên Tiếu đột nhiên mở miệng kêu Vương Song ngừng lại động tác khiến cho hắn dừng tay lại, thân đao dừng ở giữa không trung, nghi hoặc quay đầu nhìn đối phương.
Tôn Thiên Tiếu có chút khó khăn nhìn thoáng qua Đường Đao của Vương Song, ánh mắt hiện lên sự khát vọng mịt mờ.
- Đại ca, nàng là nữ nhi của chủ tịch tập đoàn Hoa Thịnh, tập đoàn Hoa Thịnh hẳn là ngươi biết chứ, chính là một trong những xí nghiệp mũi nhọn của thành phố Giang Nam chúng ta, tài sản có mấy trăm triệu, nếu như đối phương còn sống mà các ngươi giết nữ nhi duy nhất của hắn thì chỉ sợ đối phương sẽ nổi điên.
- Có lẽ ngươi không biết, mấy công ty vệ sĩ ở Giang Nam đều là do đối phương mở ra, một khi hắn sống sót khỏi tai họa lần này thì dựa vào sức ảnh hưởng của hắn sẽ rất nhanh tạo ra một thế lực khổng lồ, hiện giờ dưới tình hình này thì thật sự không thích hợp để trêu chọc địch nhân như vậy.
- Đương nhiên lời ta nói cũng chỉ là vạn nhất, cũng có thể đối phương đã chết trong tai họa, nếu đúng như vậy thì coi như ta chưa nói cái gì đi!
Vương Song kinh ngạc nhìn hai nhị thế tổ trước mắt mình, hắn thật sự kinh ngạc, kinh ngạc đối phương có thể nói ra những lời lý trí và có mắt nhìn như vậy.
Nhưng biểu hiện của Tôn Thiên Tiếu càng ưu tú bao nhiêu thì sát ý trong lòng Vương Song càng lớn bấy nhiêu, một người thông minh lại còn có bối cảnh, vẫn nên chết trong tay mình, một khi đối phương thoát ra thì e rằng hậu họa khó lường.
Những người khác thật sự không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là có chút kinh ngạc bối cảnh của Hoàng Bối Bối lại kinh người như thế, nếu đổi lại là trước Mạt Thế thì mọi người còn có thể hâm mộ, thậm chí còn tự giác mà cúi đầu với nàng, nhưng hiện tại tất cả mọi người không để ý nàng như thế nào nữa.
- Tôn Thiên Tiếu, ngươi đúng là có tiềm tiềm chất làm chó săn đó, vừa nguyện trung thành đã vội vàng thể hiện lòng trung thành, thật sự là làm khó cho đại thiếu gia ngươi!
Hoàng Bối Bối có chút châm chọc nói.
- Ha ha, cảm ơn đã khen!
Tôn Thiên Tiếu cười gượng, thản nhiên đáp lại, nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Vương Song, hỏi ý kiến hắn, hắn nhìn thấy được địa vị của Vương Song ở trong đám người biết rằng chỉ có Vương Song mới có quyền quyết định.
Vương Song có một chút lo lắng, biết trong lời nói của hắn chắc chắn có tâm tư nhưng đó cũng là sự thật, dù sao Hoàng Thiên Hằng của tập đoàn Hoa Thịnh thật sự rất nổi tiếng ở thành phố Giang Nam, sự cưng chiều của hắn với nữ nhi của mình toàn bộ thành phố Giang Nam cũng biết.
Thành phố Giang Nam đã từng xảy ra thảm án diệt môn, cả nhà của một tổng giám đốc công ty bị giết, công ty đóng cửa trong một đêm, nghe nói chính là vì nhi tử của vị tổng giám đốc kia đã dùng một chút thủ đoạn không chính đáng xuống tay với nữ nhi của Hoàng Thiên Hằng, kết quả là bị hắn âm thầm phái người tới trực tiếp diệt môn đối phương, cảnh sát cũng chỉ có thể vội vàng kết án cho nên có thể thấy được sự tàn nhẫn của đối phương.
Bởi vậy Vương Song vẫn luôn lo lắng, quyết định tạm thời giữ lại cái mạng của nàng, nói không chừng ngày nào đó sẽ cần dùng đến.
Nghĩ đến chuyện này, Vương Song nhìn về phía Hoàng Bối Bối.
- Người cha tốt của ngươi đã cứu ngươi một mạng bằng không thì ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!
Nói xong, phân phó cho những người khác:
- Dọn sạch toàn bộ những đồ vật trong phòng này, không để lại một cái gì hết!
- Tiểu Song, xe của chúng ta không thể để được nhiều đồ như vậy!
Lý Tân đột nhiên mở miệng, đưa ra vấn đề. Lúc này Vương Song mới nhớ tới xe của bọn họ nhiều lắm chỉ có thể chứa được một phần ba đồ, để nhiều hơn cũng không được, vừa rồi hưng phấn quá nên đã quên mất chuyện này.
Không khỏi vỗ vào đầu một cái, cười khổ.
- Dưới sân sau có xe cảnh sát, có lẽ chúng ta có thể dùng nó!
“Vù vù” chớp mắt toàn bộ ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chương Nghiệp, nhìn theo ánh mắt của hắn, ở bên ngoài cửa sổ ba dưới sân sau ba chiếc xe cảnh sát giống như ba thủ vệ trung thành đang yên lặng đỗ ở đó, đèn pha của xe được đặt trên nóc xe, phía trước đầu xe được trang bị một khung thép chống va đập, cho dù xảy ra tai nạn xe cộ cũng có thể bảo vệ tốt chính mình, làm cho người ta có cảm giác an toàn. Một thi thể ở ngay bên ngoài xe cảnh sát giống như muốn lái xe chạy trốn, nhưng còn chưa kịp lên xe đã bị Zombie ăn chỉ còn lại bộ xương, dưới ánh nắng mặt trời có một chuỗi chìa khoá đang toả ra ánh sáng bạc.
Một giờ sau, tất cả súng ống, đạn, dùi cui, áo chống đạn, khiên chống nổ, toàn bộ trang bị được để bên trong chiếc xe, ba người Vương Hổ, Lý Tân, Chương Nghiệp mỗi người lái một chiếc xe cảnh sát, Vương Song và ba người khác ngồi trên xe buýt đi trước mở đường, Hoàng Bối Bối và Tôn Thiên Tiếu cũng đi cùng hắn.
- Vương Ca, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?
Tôn Thiên Tiếu cẩn thận nhìn Vương Song, nhẹ giọng hỏi, dây thừng trên người bọn họ bây giờ vẫn chưa được tháo ra, cho nên ngồi có cảm giác vô cùng khó chịu, cố gắng vẫn có thể chịu đựng không dám lộ một chút bất mãn.
Vương Song liếc hắn một cái, cầm Đường Đao của mình nhẹ nhàng chà lau, như muốn lau sạch vết bẩn trên đó, không trả lời, lặng lẽ làm chuyện của mình.
Những người khác thì thảo luận đợt thu hàng vừa rồi, đều thoả sức tưởng tượng cảnh bọn họ dùng súng ống bắn nổ đầu Zombie, Tôn Thiên Tiếu thấy sắc mặt Vương Song không được hoà nhã, trái lại trực tiếp cùng mọi người tán gẫu rôm rả, dựa vào tài ăn nói của hắn, rất nhanh đã hoà mình cùng mọi người.
Vương Song cũng không để ý, trong mắt hắn một người chết không đáng để hắn quan tâm, trái lại hắn lại cảm thấy hứng thú với Hoàng Bối Bối, từ khi bị bắt rất ít khi mở miệng giống như một người ngoài cuộc, cho dù là sống chết cũng giống như không chút để ý. Vì để đề phòng Vương Song cũng đã thăm dò hai người bọn họ, ngoại trừ Hoàng Bối Bối do là cảnh sát nên có thể lực tốt hơn người bình thường thì cũng không có điểm đặc biệt.
- Vương Song, ngươi muốn dùng súng để làm gì?
Đột nhiên bên trai truyền đến một thanh âm có nhu có cương, tựa như một đoá hoa hồng gai, ngẩng đầu thấy đôi mắt long lanh của Hoàng Bối Bối mang theo sự kiên cường đang nhìn mình.
Vương Song trầm mặc, không biết vì sao khi nhìn thấy ánh mắt này, đột nhiên hắn muốn nói hết tâm sự của mình, tựa như muốn mang hết nỗi khổ bên trong mình nói ra.
Trong ánh mắt hiện lên tia ký ức, nhớ tới người tỷ tỷ của mình có thể đã gặp cảnh tượng khủng bố như vậy ở thành phố Giang Nam, hận không thể trực tiếp chạy vào nội thành để cứu nàng ra, còn có đứa cháu ngoại mới một tuổi của mình, mỗi lần nhìn thấy mình đều thân thiết gọi mình một tiếng cữu cữu.
- Ta muốn vào nội thành cứu người!
Vương Song vô thức thì thào tự nói. Động tác của bọn họ rất nhỏ, thêm cả có khoảng cách với người khác cho nên không ai chú ý tới họ.
- Đi nội thành, vậy ngươi phải đi cứu ai? Ngươi có biết nội thành có bao nhiêu nguy hiểm không, nguy hiểm so gấp mười, gấp trăm lần vùng ngoại thành, cho dù ngươi có súng ống cũng rất khó có thể an toàn cứu người ra, có thể chính mình cũng sẽ bị mắc vào, những điều này ngươi biết đúng không!
m thanh Hoàng Bối Bối nhẹ nhàng hơn không hề có kiên cường giống như lúc đầu.
- Không được, dù có phải trả giá thế nào ta cũng phải đi, bởi vì đó là tỷ tỷ của ta là người đã lớn lên cùng ta, ta không thể trơ mắt nhìn tỷ ấy nguy hiểm mà không đi cứu được!
Hoàng Bối Bối nghe vậy không khó sững sờ, sự lạnh lẽo trong mắt dần dần tan ra, nhìn gương mặt có phần non nớt của Vương Song dường như không nghĩ tới trong lòng nam tử trẻ tuổi này thế nhưng lại có một mặt trọng tình trọng nghĩa như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vừa định hỏi lại nhưng đã không còn cơ hội.
- Vừa rồi ngươi đã làm gì với ta!
Đột nhiên Vương Song tỉnh lại, nhìn Hoàng Bối Bối, sắc mặt vô cùng khó coi lạnh giọng quát, trong mắt hiện lên sát ý trần trụi. Vừa rồi chính hắn cũng không biết vì sao đột nhiên trở nên vô cùng tin tưởng nàng, dường như không muốn giấu diếm nàng chuyện trong lòng. Hắn không biết nguyên nhân là gì nhưng hắn vô cùng chán ghét loại cảm giác không thể khống chế này.