Trong sở cảnh sát đường Kiến An, lúc này là một mảnh hỗn loạn, thi thể ngã trên mặt đất, cửa cũng bị phá thành một lỗ thủng lớn, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy từng vết máu màu đen trên tường, bàn máy tính nằm la liệt trên đất vỡ tan thành từng mảnh nhưng cũng không ai để ý.
Tầng hai thì ngược lại, có gần mười người vây quanh cửa, toàn bộ đều vô cùng sợ hãi khi nhìn lỗ thủng bên trong bị hỏa cầu của Vương Song đốt. “A” nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tất cả mọi người đều chấn động.
Gian phòng cũng chỉ rộng khoảng chừng năm mười mét vuông, xung quanh đặt đầy kệ, một cái súng ống bóng loáng được đặt ngay ngắn ở trên kệ, áo chống đạn, quần áo chiến đấu, ủng da, dùi cui, khiên chống nổ, đinh ba đều được đặt sang một bên thành từng bộ, ngoài ra còn có một hộp đạn ở trong góc.
Đám người Vương Song không biết gì về súng nhưng cũng từng thấy thứ này trên phim truyền hình, không khỏi hưng phấn hai mắt sáng lên, họ xông vào bên trong, không ngừng ngắm nghía những thứ này, những thứ mà có lẽ cả đời bọn họ cũng không thể tiếp xúc được.
- Bảy khẩu súng lục 64 và tám khẩu tiểu liên kiểu 79, ha ha, chúng ta giàu to rồi!
Vương Hổ đã ở lăn lộn trong xã hội mấy năm, ít nhiều cũng hiểu biết hơn bọn hắn một chút, nhìn thấy một phòng vũ khí không khỏi có chút hưng phấn mà hét lên, súng ống đối với nam nhân mà nói sức hấp dẫn không thua gì đồ trang điểm của nữ nhân, bởi vì nó đại diện cho sức mạnh mà chỉ có sức mạnh mới có thể sống sót đến cuối cùng.
Đám người Vương Song Lý Tân ở bên cạnh tuỳ ý cầm lấy súng ống mới tinh, có chút hưng phấn mà ngắm nghía, tuy rằng không biết dùng như thế nào nhưng loại cảm giác này quả thật khiến cho bọn họ mê say, nói súng ống là thứ tượng trưng cho nam nhân quả thực không vô căn cứ chút nào.
- Đáng chết, nếu ta lấy được những cái này thì còn phải sợ đám dế nhũi kia sao! Những thứ này đều là của ta, của ta!
Tôn Thiên Tiếu bị trói bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên sự phẫn hận nồng đậm, nhìn thấy cả phòng vũ khí, trong lòng không ngừng xót xa.
Nếu hắn lấy được những vũ khí này thì sao còn phải sợ Vương Song, còn đám tiểu quỷ sợ bóng sợ gió này đã sớm đã vô pháp vô thiên rồi, cho nên trong lòng hắn vô cùng căm hận, không chỉ hận Vương Song mà còn hận cả Hoàng Bối Bối, nếu không phải nàng dùng súng uy hiếp bọn họ thì hắn cũng sẽ không bị trói lại sinh tử không rõ, cũng vứt đi thể diện vừa rồi.
Hoàng Bối Bối im lặng không nói gì, chỉ là hai mắt bốc hoả khi nhìn đám người Vương Song không hề kiêng nể gì mà lấy súng ống đi. Nàng thân là một cảnh sát được giáo dục tuân theo pháp luật cùng chính nghĩa, chấp hành pháp luật và tuân theo pháp luật đã sớm được khắc sâu trong lòng, rất khó thay đổi, nhìn Vương Song nếu trước Mạt Thế đã sớm bị xem là phần tử bạo động trực tiếp bị đánh chết trong sở cảnh sát rồi nào có thể không kiêng nể gì mà cầm lấy súng ống của cảnh sát chứ, cảm giác bất lực bao trùm toàn thân.
- Vương ca, ngươi mau đến đây xem xem!
Đột nhiên, một thanh âm tràn đầy kinh hãi vang lên, làm kinh động đến đám người Vương Song, toàn bộ chạy tới nơi phát ra thanh âm nhìn hai người Lâm Du Nhiên cùng Tạ Linh Ngọc vẻ mặt khiếp sợ đang đứng ở trước một chiếc rương, trong đó có một cái hộp nhỏ, năm quả lựu đạn yên lặng nằm trong đó, giống như những bộ xương khô màu đen đang ngủ say.
- Lựu đạn!
Đám người Vương Song không hẹn mà cùng thất thanh, vô cùng khiếp sợ, bên trong một sở cảnh sát nho nhỏ ở ngã tư đường vậy mà có lựu đạn, phải biết rằng lựu đạn và súng ống không giống nhau, quốc gia có thể cho phép sở cảnh sát có súng ống nhưng lựu đạn thì gần như không có khả năng cho bọn họ.
Sắc mặt Hoàng Bối Bối đột nhiên thay đổi, nhớ lại trước kia bọn họ phá một vụ án lớn sau đó thu được vũ khí, còn chưa kịp nộp lên thì đã xuất hiện đại nạn, kết quả bây giờ bị đám người Vương Song có được.
Súng lục tuy là dùng tốt nhưng nói về uy lực thì kém xa so với lựu đạn, một quả lựu đạn ném xuống trong phạm vi năm mét tất cả mọi thứ sẽ bị nổ thành tro, có thể nói là lợi khí trong lợi khí, về sau có gặp phải thi quần cũng có thể trực tiếp ném mấy phát lựu đạn,cam đoan là chết một con cũng không còn, còn hung mãnh hơn cả hoả cầu của Vương Song.
- Ha ha, xem ra đúng là ông trời phù hộ cho chúng ta, có mấy thứ này thì lần này vào thành phố cũng coi như là có chút sức mạnh!
Vương Song hưng phấn mở miệng, cho dù là hắn trầm ổn nhưng nhìn thấy loại đại sát khí này không khỏi có chút kích động. Tuy hắn có tự tin rằng có thể bảo đảm an toàn của bản thân trong thành phố Giang Nam nhưng còn chưa chính thức tiến vào đã có rất nhiều Zombie đặc thù, hắn thật sự không dám tưởng tượng bên trong rốt cuộc đã biến thành cái dạng gì!
Cho nên có lựu đạn coi như có con át chủ bài rồi. Cho dù bọn họ có là Tiến hoá giả thì cũng có lúc dùng hết dị năng, lúc đó phải dựa vào những vũ khí nóng này.
Cẩn thận cất toàn bộ lựu đạn lại, quay đầu nhìn hai người bị trói, Vương Song suy nghĩ một chút sau đó mở miệng nói với hai người:
- Hai người các ngươi, căn cứ vào hành động trước đây các ngươi dám uy hiếp chúng ta, ta hẳn là phải ném các ngươi cho Zombie ăn, nhưng niệm tình các ngươi còn chút tác dụng nên bây giờ ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, xem các ngươi có biết nắm lấy hay không!
- Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca, ngài nói, chỉ cần ta có thể làm thì cái gì ta cũng làm, ngài cứ tuỳ tiện nói!
Tôn Thiên Tiếu kinh hỷ, không ngừng trả lời.
- Hừ, miệng chó không phun được ngà voi.
Vẻ mặt Hoàng Bối Bối khinh thường nhìn Tôn Thiên Tiếu nhưng khát vọng muốn sống đã chiến thắng lý trí, dù sao đối phương có vẻ như cũng không vì bản thân là nữ nhân mà nương tay, cho nên nếu yêu cầu của đối phương hợp lý thì vẫn có thể miễn cưỡng đáp ứng được, dù sao bọn họ cũng đã chiếm được lượng lớn súng ống như vậy nàng cũng không lo bọn họ ra ngoài sẽ làm chuyện gì xằng bậy.
Vương Song khẽ mỉm cười, chỉ vào súng ống trước mặt thản nhiên nói:
- Chỉ cho chúng ta cách dùng súng!
- Cái gì, không thể được!
Nam nhân còn chưa có mở miệng thì Hoàng Bối Bối đã trực tiếp kêu to lên, sắc mặt nàng vô cùng khó coi, không nghĩ đến Vương Song lại muốn nàng làm việc này, nếu là việc khác thì không sao nhưng bảo nàng dạy họ dùng súng, nếu như bọn họ học được dùng để đi giết người thì đây không phải là ép nàng làm chuyện trái với pháp luật sao!
Đáng tiếc nàng không biết rằng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi số người chết trong tay hắn đã gần mười người! Trước kia đã sớm bị phán tử hình, nếu biết thì nàng sẽ không còn nghĩ như vậy.
- Ồ, vậy thôi, xem ra các ngươi không quý trọng cơ hội sống sót này! Thật đáng tiếc!
Vương Song nghe vậy không tức giận chỉ có chút tiếc nuối lắc đầu, Đường Đao trong tay làm bộ như muốn động thủ.
- Không, không, đừng, đó là ý của nàng ta không phải ta, ta cũng biết dùng súng, ta dạy, ta dạy cho các ngươi! Cầu xin các ngươi đừng giết ta!
Lúc này Tôn Thiên Tiếu đột nhiên hét lên một tiếng, làm cho mọi người hoảng sợ.
- Tôn Thiên Tiếu, ngươi có phải là nam nhân không, không phải chỉ là chết thôi sao, ngươi xem bọn hắn đang làm cái gì, cướp bóc sở cảnh sát, đánh lén cảnh sát, mỗi một chuyện đều là trái pháp luật chẳng lẽ ngươi muốn nối giáo cho giặc sao!
Sắc mặt Hoàng Bối Bối xanh mét nhìn đối phương, trách chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Im miệng, ngươi là tiện nữ, muốn chết cũng đừng kéo ta theo ta còn chưa sống đủ, ta muốn sống, ta còn có tiền đồ, ta không thể chết ở trong này! Đánh lén cảnh sát, cướp sở cảnh sát, hừ, bây giờ là Mạt Thế ai còn quan tâm pháp luật, cướp sở cảnh sát thì làm sao!
Tôn Thiên Tiếu giận dữ gầm lên, trực tiếp mắng nữ thần mà mình từng thích.
- Ngươi, ngươi, ngươi vô sỉ!
Lần đầu tiên Hoàng Bối Bối nhìn thấy bộ dạng đó của Tôn Thiên Tiếu, bộ ngực nở nang không ngừng phập phồng giống như không thể tin được người từng điên cuồng theo đuổi bản thân hiện tại lại lộ ra bộ mặt này.
- Ha ha, tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tôn Thiên Tiếu ngươi đã có một sự lựa chọn thông minh!
Vương Song tán thưởng nhìn đối phương, sâu trong ánh mắt lại lộ ra sát cơ, biết loại người chính là kẻ phản bội, không đáng tin cậy, bởi vậy trong lòng đã nghĩ lợi dụng xong sau đó sẽ giết đối phương.
- Hì hì, đại ca, cha ta là cục trưởng cục cảnh sát cho nên trước đây cha ta cũng thường xuyên mang ta đi sân bắn để luyện tập, tuy không tính là cao thủ nhưng miễn cưỡng cũng coi như có hiểu biết!
Tôn Thiên Tiếu quay đầu nịnh nọt giải thích với Vương Song. Tuy là giải thích nhưng cũng âm thầm ẩn kèm theo ý cảnh báo, nói cho mọi người biết thân phận của bản thân, tăng phân lượng của bản thân trong lòng mọi người.
- Xem ra ngươi cũng không ngốc!
Trong lòng Vương Song thầm nghĩ, sự khinh thường hắn trước đó không khỏi bớt đi vài phần.
- Một khi đã như vậy thì nàng ta cũng không còn tác dụng gì nửa!
Vương Song nhìn Hoàng Bối Bối, trong ánh mắt hiện lên sát ý, đối với nữ nhân nhiều lần phá hỏng việc của mình cho dù nàng có bộ dạng xinh đẹp thì cũng không có tác dụng gì, dơ Đường Đao trong tay lên định chém xuống. Mấy nữ sinh bên cạnh thấy vậy hông hẹn mà cùng nhắm mắt lại có chút không đành lòng nhìn nữ tử trước mắt mình hương tiêu ngọc vẫn.