Vương Song chậm rãi mở miệng:
- May mà chúng ta đã chuẩn bị trước, một người một cây đao, dược phẩm cùng đồ ăn đã chuẩn bị được ít rồi.
- Trước mắt việc khẩn cấp là nhanh chóng rời khỏi trường học, người ở trường học có thể được xem là nhiều nhất, một khi bị Zombie vây quanh, không ai trong chúng ta có thể sống sót.
- May mắn trường học của chúng ta không nằm ở trung tâm thành phố, mà ở vùng ngoại thành, đi ra từ cổng bắc trường học, nơi đó bình thường không ai đi lại, đồng thời gần đó cũng không có cửa hàng, ra ngoài cũng là đường quốc lộ.
Lý Tân nghe Vương Song phân tích, không ngừng gật đầu, thế nhưng lại hơi nghi hoặc hỏi:
- Vậy những người khác của ký túc xá phải làm sao bây giờ? Còn có chúng ta sẽ đi đâu, xem tình huống hiện tại, đoán chừng toàn bộ thành phố Giang Nam đều thất thủ rồi.
- Bây giờ bản thân chúng ta cũng khó bảo đảm, ngươi còn nghĩ đến những người khác, đại ca, tỉnh lại đi, hiện tại là Mạt Thế, sống sót đã rồi tính tiếp.
Vương Song cười khổ nói. Bản thân hắn cũng là một người bình thường, có thể ở sống sót trong môi trường này cũng không tệ rồi, còn muốn như thế nào nữa.
- Không được, cha mẹ cùng tỷ tỷ ta!
Đột nhiên, Vương Song biến sắc, cha mẹ hắn chỉ e sẽ gặp nguy hiểm, còn có tỷ tỷ ở thành phố Giang Nam, đã kết hôn, đồng thời có một Tiểu Bảo Bảo đáng yêu.
Vương Song vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra gọi, thế nhưng trong điện thoại di động chỉ truyền đến một âm thanh “tút tút”, ngay cả gọi điện thoại báo cảnh sát cùng Phòng Cháy điện thoại cũng không có một âm thanh nào.
Lý Tân cũng lấy điện thoại gọi một lần, kết quả không có bất kỳ thay đổi nào, tất cả đều không có người nghe. Hai người đều có chút trầm mặc ngồi trên giường.
- Ầm ầm!
m thanh không ngừng vang lên, cửa túc xá dường như bị rất nhiều người va chạm, sắc mặt Vương Song cùng Lý Tân đột nhiên biến đổi. Đao trong tay trực tiếp ra khỏi vỏ, chăm chú nắm trong tay.
- Tân Tử, đi mở cửa, nếu như là Zombie, trực tiếp một đao chém chết.
Vương Song nhỏ giọng phân phó Lý Tân, Lý Tân cũng biết bây giờ không phải là lúc nói đùa, dần dần đi ra ngoài cửa, từ từ mở khóa ra, ánh mắt Vương Song chăm chú nhìn ngoài cửa.
“Ầm” một tiếng, cửa mở ra, một thân ảnh mãnh liệt nhào tới, Vương Song thấy rõ ràng, đây là một nam sinh mặc mặc đồ ngắn tay, sắc mặt tái nhợt, miệng đầy răng nanh, đồng tử hiện lên màu xám trắng. Gào thét đánh về phía Vương Song, Vương Song hoảng hốt, Đường Đao trong tay điên cuồng chém tới, hoảng sợ, ngay cả chỗ hiểm của Zombie cũng quên mất.
Huyết nhục trên người Zombie bay ra, nhưng rõ ràng không có cảm giác nào, “Grào”, rống to một tiếng, dũng mãnh nhào tới, hai cánh tay cánh tay ôm chặt lấy thân thể Vương Song, miệng rộng mở ra, nứt đến lỗ tai, miệng đầy răng nanh dường như muốn một ngụm nuốt chủng Vương Song.
“A” đường đao của Vương Song trong trường hợp chiến đấu cận thân như này lại không chút tác dụng, mà Lý Tân dường như chưa kịp phản ứng, mắt thấy Vương Song bị Zombie cắn trúng. Vương Song sợ hãi nhất quyền đập vào đầu Zombie. Trong thân thể một cỗ năng lượng kỳ dị từ trong một Huyệt Khiếu tuôn ra, theo cánh tay kéo dài đến thủ chưởng.
“Vụt” một đạo Xích Sắc hỏa diễm đột nhiên xuất hiện trên nắm tay, nhất quyền đánh vào đầu Zombie, trong nháy mắt đốt cháy đầu Zombie.
“Rầm” thi thể không đầu ngã xuống, một dòng máu màu đen theo cổ chảy xuôi. Vương Song lập tức co quắp ngã xuống đất, chưa tỉnh hồn nhìn Zombie trước mắt.
- Song Tử, ngươi không sao chứ!
Lý Tân vội vàng đi tới sắc mặt sốt ruột hỏi, đối với việc hỏa diễm trên người Vương Song, hắn ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Vừa rồi hắn bị Zombie đụng trúng té sang một bên, đợi đến khi hắn ta đứng dậy muốn đi qua hỗ trợ thì Zombie đã sắp cắn trúng Vương Song rồi.
Khi Lý Tân sắp tuyệt vọng, không nghĩ tới trên nắm tay Vương Song đột nhiên xuất hiện một đạo hỏa diễm, trực tiếp thiêu cháy Zombie.
Vương Song hoảng sợ nói:
- Không sao, vừa rồi ta giết chết hắn thế nào nhỉ? Hình như trên nắm tay ta xuất hiện một đạo hỏa diễm, trực tiếp đốt cháy đầu hắn.
- Mẹ nó, ngươi còn hỏi ta, ta còn muốn hỏi ngươi đây, chuyện gì thế này, trên người ngươi sao lại có hỏa diễm, chẳng lẽ ngươi là ngoại tinh nhân hả.
Lý Tân trừng to mắt kinh ngạc hỏi, hắn ta đúng là vô tư thật, vừa trải qua nguy cơ, hiện tại đã có thể nói đùa.
Ngay lúc Vương Song đang muốn mắng hắn ta, đột nhiên, trong đầu có một tin tức đột nhiên truyền đến, Vương Song trực tiếp ném câu tiếp theo “ Chờ ta” rồi thất thần ngồi dưới đất.
- Nó nó bây giờ là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình ngẩn người.
Lý Tân ném thi thể ra bên ngoài hành lang, hùng hùng hổ hổ khóa cửa lại. May mắn bây giờ là thời gian lên lớp, cả tòa ký túc xá gần như không có ai.
Rất nhanh, Vương Song tỉnh lại, mở to mắt, nhìn chằm chằm Lý Tân, thanh âm tràn đầy vẻ không thể tin.
- Tân Tử, trong đầu có một cỗ tin tức nói cho ta biết, dường như ta là Tiến Hóa Giả gì đó, thức tỉnh dị năng của ta.
- Tiến Hóa Giả? Đây là thứ gì?
Sắc mặt Lý Tân ngơ ngác nhìn Vương Song.
- HÌnh như là người đó có điểm sáng màu vàng óng kia dung nhập vào trong thân thể, có người không có bất kỳ dị thường gì, có người không thể chịu đựng được, trực tiếp gien sụp đổ, biến thành Zombie, nhưng có người cũng bị những điểm sáng màu vàng óng này kích thích đến một số Huyệt Khiếu, từ đó có một loại năng lực kỳ dị, loại người này, chính là Tiến Hóa Giả.
Lý Tân nuốt nước miếng, hơi khô chát chát mà nói:
- Ngươi chính là Tiến Hóa Giả?
- Hình như là vậy.
Vương Song gật đầu.
- A, vậy tại sao ta không có chút dị năng nào, không công bằng, ta có chỗ nào kém ngươi đâu, ngươi cũng có thể tiến hóa, vì sao ta không thể.
Lý Tân đột nhiên kêu la, vẻ mặt tràn đầy khổ đại cừu thâm, hai mắt nhìn Vương Song có chút nguy hiểm.
Vương Song cười hắc hắc:
- Vấn đề nhân phẩm, yên tâm, sau này có ca ca bảo kê ngươi, Zombie nho nhỏ tính là gì.
Có mấy lời Vương Song cũng không nói cho Lý Tân biết, đó chính là hắn dường như cũng không đơn giản chỉ là Tiến Hóa Giả bình thường, vừa rồi hắn tiếp nhận tin tức trong đầu dường như phát hiện mình có thể nhìn thấy một cánh cửa màu đen trong đó nữa, dường như là nơi tận cùng của vạn vật.
Vương Song rõ ràng biết cánh cửa kia chính là do mình đeo khối thạch đầu màu đen kia, không nghĩ tới lại trở thành một vật như thế.
Vương Song đứng dậy, lấy lại tinh thần, mới cảm giác được bản thân dường như đều tràn ngập sức mạnh, thị lực trở nên vô cùng rõ ràng, vốn dĩ bị cận nhẹ nhưng bây giờ lá cây ngoài phạm vị một trăm mét hắn cũng có thể nhìn rõ ràng. Vương Song không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể quy tội cho dị năng thức tỉnh.
Vương Song xòe bàn tay ra, tâm niệm nhất động, “ầm” một tiếng, một đạo hỏa diễm nhỏ cỡ nắm tay trong lòng bàn tay cháy hừng hực. Tâm trạng lần nữa nhất động, hỏa diễm trong nháy mắt tiêu tán. Vương Song cảm thấy khá thú vị, duỗi ngón tay bắn ra, một đám lửa bay ra, thiêu đốt vách vách tường trước mắt thành một cái động cỡ nắm tay, xung quanh lỗ nhỏ đen kịt một màu.
Vương Song hóa hỏa diễm thành viên đạn, đánh bay ra ngoài, trực tiếp lộ ra lỗ nhỏ trên vách tường.
Vương Song muốn muốn tiếp tục phát ra hỏa diễm, tuy nhiên lại đột nhiên phát giác trong cơ thể mình năng lượng kỳ dị kia dường như đã dùng hết, hỏa diễm không còn xuất hiện, sắc mặt t nháy mắt biến đổi.
- Được lắm, Song Tử, ngươi đừng khoe khoang nữa, còn chơi nữa là không đi được đâu.
Lý Tân nhìn Vương Song.
Vương Song liếc Lý Tân, tức giận nói:
- Ngươi cho rằng ta đang chơi đó hả, không hiểu rõ tác dụng của năng lực này, muốn giết gần năm ngàn người trong trường học để xông ra ngoài, ngươi cho rằng đơn giản như vậy sao? Cho dù ta có thể giết ra ngoài, nhưng ta cũng không thể đảm bảo có thể bình yên vô sự mang ngươi ra ngoài!
Hắn không nói cho Lý Tân biết dị năng hiện tại của hắn đã không phát ra được.
- Ách, được rồi, ngươi tiếp tục đi, ta không quấy rầy ngươi.
Lý Tân sững sờ, vui vẻ mở miệng. Việc liên quan đến mạng nhỏ của mình, Lý Tân cũng không dám khinh thường, hiện tại người duy nhất hắn ta có thể trông cậy cũng chỉ có thể là Tiến hóa giả Vương Song này.
- Được, nắm rõ rồi, hiện tại nhất định phải lập tức rời đi, nếu không sẽ thật sự phiền phức đấy.
Vương Song có chút ngưng trọng nói. Nói xong, đeo balo trên lưng, tay phải cầm Đường Đao, mở cửa ký túc xá, đi ra ngoài. Lý Tân thấy thế, vội vàng cầm theo trường đao đuổi theo.