- Được rồi, chúng ta có thể bảo bọn họ tiến vào đây, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi đón bọn họ!
Vương Song nhìn Chương Nghiệp xụi lơ ở trên ghế sa lon không nguyện ý đứng lên mở miệng.
- Ừ.
Chương Nghiệp miễn cưỡng đáp một câu, ngồi trên ghế sa lon híp mắt, dường như rất hưởng thụ. Vương Song tức giận lườm hắn một cái, đi ra ngoài rời đi.
Một bên khác, sau khi Vương Song rời đi, người trên xe bất an chờ đợi, cầu mong Vương Song có thể an toàn đến dẫn bọn hắn rời đi.
- Lý huynh đệ, ngươi là bạn học của Vương ca sao?
Vương Hổ nhìn bóng đen ngoài cửa sổ, đi đến bên cạnh Lý Tân, có chút hiếu kỳ hỏi.
Lý Tân xoay đầu lại, nhìn Vương Hổ, cười nhạt nói:
- Là huynh đệ, là kiểu vào sinh ra tử ấy!
Nói xong thì quay đầu đi. Trên mặt Vương Hổ hiện lên vẻ hâm mộ, biết quan hệ của Lý Tân và Vương Song chỉ e là tốt nhất trong đám người ở đây rồi.
- A, đèn nơi đó mở rồi!
Đột nhiên, Lý Tân kinh ngạc kêu một tiếng khiến mọi người trong xe nơm nớp lo sợ lập tức bừng tỉnh, cùng ghé vào trên cửa sổ nhìn lại. Quả nhiên thấy nơi xa trong căn biệt thự gần cửa lớn nhất cả tòa nhà sáng lên chiếu sáng toàn bộ cảnh vật chung quanh.
- Sáng thế chẳng lẽ bọn họ đã giải quyết xong Zombie rồi ư?
- Quá tốt, chúng ta lập tức có thể đi vào rồi.
Mọi người nháy mắt lâm vào hưng phấn, đều đang mong đợi Vương Song có thể tới dẫn bọn hắn đi vào nghỉ ngơi, chỉ có hai người Vương Hổ, Lý Tân i vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, có chút bận tâm an nguy của hai người.
- Có người!
Đột nhiên, Lý Tân thấp giọng kêu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn về một phía, bắp thịt toàn thân căng cứng, vô cùng khẩn trương, dọa mọi người hoảng sợ cũng không khỏi nhìn theo ánh mắt của Lý Tân.
Một bóng dáng màu đen từ đằng xa nhanh chóng chạy tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt mọi người biến sắc, đều có chút hoảng sợ, nhưng mà nháy mắt sau đó lại không hẹn mà cùng thở phào, bọn họ đều nhận ra bóng dáng kia chính là Vương Song.
- Tiểu Song đến! Mở cửa nhanh!
Lý Tân nhìn thấy bóng dáng của Vương Song, thở phào, vội vàng mở miệng nói.
Cửa xe mở ra, Vương Song xuất hiện trong xe, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của mọi người, mỉm cười nói:
- Ta đã được nơi nghỉ ngơi rồi, mọi người đi theo ta.
. . . .
Xe dừng lại trước cửa biệt thự dừng lại, mọi người cũng thực sự mệt chết rồi, không muốn lại khuân đồ, trực tiếp tốp năm tốp ba tìm một gian phòng bắt đầu nghỉ ngơi.
Trong biệt thự có rất nhiều gian phòng, mỗi một phòng đều có đầy đủ Không Gian rộng lớn, bởi vậy, đợi đến khi tất cả mọi người nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn lại có bốn người Vương Song, Lý Tân, Chương Nghiệp, Vương Hổ, bọn họ ngồi trên ghế sa lon, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
- Các ngươi ở chỗ này làm gì, còn không đi nghỉ ngơi!
Vương Song nhìn ba người, tức giận mở miệng nói.
- Hắc hắc, Vương ca, ngươi đi nghỉ trước đi, ta đi canh giác, hôm nay chiến đấu một ngày, chắc ngươi cũng mệt mỏi lắm rồi.
Vương Hổ ngu ngơ cười.
Lý Tân cùng Chương Nghiệp đều gật đầu, bọn họ cũng biết Vương Song cả ngày đánh tới đánh lui, chỉ sợ sớm đã mệt chết. Bởi vậy, muốn hắn đi nghỉ ngơi, dù sao dị năng của Vương Song có liên quan đến sự an toàn của mọi người.
- Được rồi, các ngươi cũng đừng canh giác cả, giữ lại một người canh gác, những người khác thay phiên nghỉ ngơi.
Vương Song thấy lời của bọn họ không hề phản đối, một ngày này hắn quả thực mệt chết, không ngừng chiến đấu, mặc dù dị năng tăng cường không ít, nhưng thân thể mỏi mệt không thể nào che giấu.
Nói xong, tùy ý tìm một gian phòng nghỉ ngơi, khóa trái cửa phòng, nằm trên giường lớn mềm mại, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, một giấc này Vương Song ngủ rất say, chờ đến khi hắn tỉnh lại ánh mặt trời chói mắt đã chiếu đến trên mặt hắn.
- Ách, xem ra ta đã ngủ rất lâu rồi!
Vương Song cười khổ, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, cũng không đoái hoài tới đánh răng, rửa mặt, trực tiếp xoay người đứng lên, ra khỏi phòng, đi vào phòng khách.
- Tiểu Song, ngươi tỉnh rồi hả, mau tới ăn chút điểm tâm đi.
Lý Tân nhìn thấy Vương Song đi ra, kêu hắn.
Vương Song có chút kinh ngạc nhìn trên bàn cơm trước mặt đặt bánh mì, cháo Bát Bảo, xúc xích, dạ dày cũng không nhịn được “Ục ục” kêu lên. Một đám người đều quay chung quanh nhận đồ ăn, một người lấy một bát cháo, một cái Bánh mì, một cái ruột hun khói.
Lý Tân nhìn thấy Vương Song, trực tiếp đưa cho Vương Song một bình, lại cầm tận mấy cái Bánh mì, một túi xúc xích, trực tiếp nhét vào trên tay Vương Song, khiến trong mắt mọi người đều hiện lên một tia hâm mộ, bọn họ chỉ có thể ăn một ít, mà Vương Song lại có thể tùy tiện ăn.
Vương Song phát hiện ánh mắt hâm mộ của mọi người, nhưng mà cũng không nói gì thêm, ăn xong điểm tâm, Vương Song trực tiếp tụ tập mọi người lại.
- Hiện tại, bây giờ chúng ta phải đi ra ngoài tiêu diệt số Zombie còn lại trong biệt thự, bởi vậy, ta, Lý Tân, Chương Nghiệp, Vương Hổ, còn có Hứa Kiệt, Phương Phi, sáu người ra ngoài, những người khác, đều ở nhà, chuyển hết toàn bộ đồ ăn trên xe vào phòng.
Vương Song bắt đầu phân chia nhiệm vụ, hắn muốn tiêu diệu toàn bộ Zombie xung quanh một lần, phòng ngừa có nguy hiểm tiềm ẩn.
- Vương Song, ta cũng muốn chiến đấu!
Đột nhiên, một âm thanh dịu dàng vang lên, Vương Song sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại, lại là Lâm Tuyết Tình, lúc này, đang mở đôi mắt to long lanh vẻ mặt kiên nghị nhìn mình. Những người khác cẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Tuyết Tình, đều không hiểu vì sao nàng lại lựa chọn như vậy, nhất là Trương Dao, ở sau lưng không ngừng lôi kéo góc áo nàng. Nhưng mà Lâm Tuyết Tình giống như không nhìn thấy.
- Ngươi muốn đi chiến đấu?
Vương Song nhướng mày. Không phải hắn xem thường những nữ sinh này, mà bọn họ vừa nhìn thấy Zombie đã hoảng sợ không dám động đậy, đi chiến đấu có khác gì chịu chết đâu chứ.
- Không sai, ta không muốn làm gánh nặng, ta muốn đi chiến đấu!
Ánh mắt Lâm Tuyết Tình thẳng tắp nhìn Vương Song, ánh mắt vô cùng trong suốt. Nàng là một nữ nhân thông minh, biết trong mạt thế niềm tin duy nhất chính là lực lượng của mình, chỉ khi có được lực lượng của mình, bản thân mới được xem như là người có giá trị, mà chỉ có người có giá trị mới có thể sinh tồn ở Mạt Thế.
Vương Song liếc nhìn nàng một cái, giống như lần đầu tiên quen biết nàng vậy, gật đầu, trầm giọng nói:
- Được, ta đồng ý với ngươi nhưng mà ở bên ngoài ngươi nhất định phải phục tùng chỉ huy, nếu không ngươi đừng đi ra ngoài!
- Tuân mệnh!
Lâm Tuyết Tình nở nụ cười, trong nháy mắt giống như bách hoa đua nở, khiến cho Vương Song cũng không khỏi thất thần một chút.
- Lão đại, chúng ta cũng đi!
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, nhìn thấy một nữ sinh cũng có thể có dũng khí ra ngoài chiến đấu, Tiểu Bạch cùng Trương Minh núp ở phía sau, hai tiểu gia hỏa đã từng lăn lộn với Vương Hổ cũng nhiệt huyết dâng trào, trực tiếp đứng ra lớn tiếng nói.
- Hai người các ngươi ở nhà, lỡ như có cái gì ngoài ý muốn có thể kịp thời kêu cứu!
Vương Song không chấp nhận lời đề nghị của hai người.
- Trừ Tiểu Bạch cùng Trương Minh, ai nguyện ý thì cùng chúng ta đi, ta sẽ cố gắng đảm bảo sự an toàn cho các ngươi.
Vương Song không nói gì nữa, muốn người chiến đấu càng nhiều càng tốt, chí ít đại biểu bọn họ không phải chỉ là đám ngồi ăn chờ chết, đồng thời Vương Song cho rằng hoàn cảnh nơi này cũng sẽ không có bao nhiêu Zombie, nghĩ đến đây cũng là một cơ hội để tôi luyện mọi người.
Vừa mới nói xong, lại có ba nữ sinh đi tới, Vương Song nhìn lại, là Tạ Linh Ngọc trước đó lớn mật tỏ tình với mình, một tiểu nha đầu vô cùng phóng khoáng, hai người khác chính là Trương Hân cùng Bạch Lan Tâm. Bọn hắn đều có nguyên nhân riêng khi đứng ra, nhưng mà, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được Vương Song công nhận.
- Được rồi, đi thôi, ta, Lý Tân, Tuyết Tình, Trương Hân, Bạch Lan Tâm, Tạ Linh Ngọc một tổ; Chương Nghiệp, Vương Hổ, Hứa Kiệt, Phương Phi một tổ. Mọi người tách ra, chúng ta từ trái sang bên phải, các ngươi từ phải sang trái, gặp được nguy hiểm thì kịp thời kêu lên.
Vương Song nhàn nhạt mở miệng. Đặt toàn bộ đặt ở trong tổ mình, không muốn khiến cho áp lực của hai người Chương Nghiệp quá lớn, cũng sợ bọn họ lỡ như gặp phải nguy hiểm, không kịp cứu viện, khiến hai nữ sinh hi sinh vô ích.
Nhìn thấy bản thân được sắp xếp bên cạnh Vương Song đám nữ sinh cũng không khỏi thở phào, trải qua cả ngày hôm qua, bọn họ đã nảy sinh lòng tín nhiệm với Vương Song, cho rằng có Vương Song thì không có chuyện gì hắn không giải quyết được.