Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 22: Lần nữa giết người

Chương Trước Chương Tiếp

- Cứu mạng!

- Súc sinh, tên súc sinh này!

- Đừng, cầu xin ngươi!

. . .

Hai người vừa mở cửa ra, đập vào trước mắt hai người là thanh âm giãy dụa, tiếng la khóc, cùng tiếng quần áo bị xé rách.

Một đám nam giống phát như điên, hai mắt đỏ lên, người nào người nấy vô cùng điên cuồng nhào vào từng nữ sinh, quần áo không ngừng bị xé rách, dẫn đến các nam sinh điên cuồng cười to, giống như tiến vào Luyện Ngục.

- Dừng tay!

Vương Song nhìn cảnh tượng trước mắt, lửa giận trong nháy mắt bốc lên, vọt thẳng lên đầu, gào thét một tiếng, trực tiếp thu hút sự chú ý của đám người đang điên cuồng, sau đó bọn họ quay đầu nhìn về phía hai người Vương Song.

- Đám súc sinh này! Đáng chết!

Ánh mắt Vương Song vô cùng phẫn nộ, nhìn thấy quần áo nữ sinh bị xé thành từng mạnh, còn có ánh mắt đỏ hoe của bọn họ, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên một luồng sát ý.

- Chính là ngươi! Vương bát đản, ta muốn giết ngươi!

Đột nhiên, Trương Mãnh phát ra tiếng gầm thét giận dữ, trực tiếp ném Bạch Lan Tâm, quơ lấy một chân bàn trên mặt lao về phía Vương Song, hắn nhận ra Vương Song chính là người từ bỏ bọn họ, nếu như hắn đến cứu bọn họ, bọn họ làm sao đến mức làm ra chuyện điên cuồng không có đường lui như vậy chứ.

Bởi vậy, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, cầm chân bàn trong tay chân nhào về phía Vương Song. Nhìn chiều hướng này thì một khi bị đập trúng, không chết cũng bị trọng thương!

- Giết hắn, giết hắn!

Một đám người nhìn thấy một màn máu tanh bạo lực như thế lớn tiếng mở miệng hoan hô.

- Cẩn thận!

Trong góc yên tĩnh hai nam sinh đang ngồi xổm đột nhiên mở miệng khẩn trương nhắc nhở. Bọn họ thấy có người tiến đến ngăn cản hành vi hung ác của những người này, trong lòng cũng thở phào. Nhưng mà nhìn thấy Trương Mãnh nhào về phía đối phương, lòng bọn họ căng thẳng, Trương Mãnh nằm trong đội thể dục của trường học, bình thường một người có thể đánh ba người, bọn họ thật sự sợ Vương Song không thể chống đỡ được!

- Hừ, muốn chết!

Vương Song nhìn thấy một nam sinh cao to lực lưỡng vọt về phía mình, chân bàn vung vẩy, không chỉ có hừ lạnh một tiếng, thậm chí tố chất thân thể có thể gấp lần người bình thường bạo phát, lắc một mình, ngay cả Đường Đao cũng vô dụng, cứ như vậy tay không tấc sắt nghênh đón!

Nếu như dùng đao trực tiếp giải quyết Trương Mãnh không khỏi cũng quá tiện nghi cho hắn, hắn muốn để loại người này biết sự thống khổ chân chính là gì, trực tiếp tay không đoạt kiếm, đoạt lấy chân bàn, một quyền đánh vào bên trên xương sườn của hắn, một tiếng “Răng rắc” vang lên, Trương Mãnh đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm, cả người cong như con tôm.

- Cầm thú!

Tay chân Vương Song không ngừng lại trực tiếp tung một cú đá ngang, trực tiếp đánh gẫy chân đối phương, lập tức ngã trên mặt đất, đôi mắt hung tàn đột nhiên trở nên hoảng sợ.

- Răng rắc.

- Phịch.

Từng tiếng nắm đấm nện trên thân thể hắn, tất cả mọi người có thể nghe thấy tiếng xương gãy không ngừng vang lên, nghe đến nỗi cảm thấy da đầu tê dại.

- A, phụt.

Một ngụm máu tươi phun ra, cả người Trương Mãnh bị đánh giống như một đầu heo, thân thể như một bãi bùn nhão co quắp ngã trên mặt đất, rõ ràng thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, bộ dáng như vậy, cho dù mẹ hắn đến, cũng không nhận ra được hắn là ai.

- Được rồi, giải quyết xong rồi!

Vương Song vỗ vỗ tay, bộ dạng giống như vừa được buông lỏng gân cốt, quay đầu nhìn về phía những người khác.

Nhìn thấy Trương Mãnh ngã trên mặt đất thê thảm giống như con chó chết những người còn lại điên cuồng lạnh run người, nhìn Vương Song, giống như nhìn thấy Ma Vương.

- Mọi người cùng nhau xông lên! Không tin chúng ta nhiều người như vậy mà không đấu lại một mình hắn!

Đột nhiên, không biết người nào kêu một tiếng, ánh mắt mọi người sáng lên, dường như cảm thấy đây là một chủ ý không tồi.

- Mọi người cùng lên đi!

Kêu to một tiếng, một người dẫn đầu xông về phía trước, chân bàn, băng ghế thành vũ khí của bọn họ, khua tay nhào về phía Vương Song.

- Một đám cặn bã, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì!

Ánh mắt Vương Song hiện lên một tia quang lãnh, sát ý trong lòng không thể nào giấu diếm được, hung hăng cầm Đường Đao lên, thân ảnh giống như một tia chớp vút qua, tốc độ gấp ba, bọn họ có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể nào phản ứng kịp.

- Xoẹt xoẹt.

- Xoẹt xoẹt.

Từng âm thanh xợt qua cổ vang lên, Vương Song giống như một con hổ tiến vào bầy cừu, chỉ trong một hai phút trong gian phòng chỉ có hắn hắn cùng Vương Hổ đứng đấy.

“Tí tách, tí tách” Từng tiếng máu tươi theo mũi đao chảy xuống, rơi trên mặt đất hình thành một vũng máu nho nhỏ, trên người Vương Song toàn là máu, quần áo cũng bị nhuộm đỏ, giống như một tên Ma Vương đến từ địa ngục.

Vương Song cảm nhận được một luồng năng lượng vô cùng cường đại không ngừng tuôn ra khỏi thân thể mình, có chút say mê hơi hơi hí mắt, lần nữa sử dụng Dò xét chi nhãn nhìn.

- Giác Tỉnh Giả: ? ? ?

- Đẳng cấp: Cấp một!

- Mệnh kỹ năng: ? ? ?

- Hậu thiên kỹ năng: Hỏa Cầu Thuật (cấp một), có thể phát ra hai mươi tiểu hỏa cầu.

Dò xét chi nhãn (cáp một), có thể dò xét tin tức không vượt quá cấp bậc của bản thân hai bậc!

- Tố chất thân thể: 3.1

- Xem ra, sức mạnh thu hoạch được từ việc giết người so với sức mạnh thu được từ giết Zombies lớn hơn nhiêu, nhưng mà bây giờ mới chỉ có bảy người, tương đương với sức mạnh của bảy mươi con Zombies có thể cung cấp!

Vương Song tự lẩm bẩm trong lòng.

- Điều này . . .

Lúc này hai nam sinh trốn ở góc tường ánh mắt hoảng sợ, ban đầu bọn họ nhìn thấy hành động đám nam sinh gây nên, cho rằng bọn họ là người đáng sợ nhất, không nghĩ tới, bọn họ còn chưa đạt được mục đích đã có người khủng bố hơn tới. Một người, một đao, đủ giết bảy tám nam sinh bọn họ!

Đây cũng không phải là gà vịt thịt cá, mà là người sống sờ sờ người đó, lại bị người đó giải quyết toàn bộ trong nháy mắt.

Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào lãnh khốc máu lạnh như vậy. Nhìn thấy ánh mắt Vương Song nhìn về phía hai người bọn họ, mũi đao lần nữa có xu hướng nâng lên. Không khỏi hoảng sợ giật mình, vội vàng hét lớn:

- Đừng giết chúng ta, chúng ta không làm gì cả! Thật đấy, chúng ta không làm gì cả !

- Hả?

Vương Song sững sờ, nhìn về phía những nữ sinh ngã trên mặt đấy, quần áo rách tả tới, nếu như không phải thi thể nằm la liệt trên đấy, đoán chừng sẽ có một cảnh tượng sắc xuân đầy vườn.

Đột nhiên, Vương Song biến sắc, nhìn thấy Trương Hân bên cạnh, co quắp ngã xuống đất, quần áo trên người chỉ còn lại đồ lót, toàn bộ đều bị ném một bên, nằm trên mặt đất thấp giọng nức nở.

Nhìn thấy khuôn mặt Vương Song nhìn qua, Trương Hân có chút e ngại, có chút mừng rỡ nhìn Vương Song, muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì, Vương Song đã từng thổ lộ với nàng, đáng tiếc, bị nàng xỉ nhục ngay trước mặt mọi người, hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ của Vương Song.

Hiện tại, nàng cảm thấy mình không biết nên đối mặt với Vương Song như thế nào, đặc biệt là khi hắn như là Thiên Thần xuất hiện cứu tất cả mọi người.

- Giết hay lắm, giết hay lắm! Bọn họ đáng chết, đám người cặn bã! Hu hu!

Đột nhiên, một nữ sinh lên tiếng mắng to sau đó vừa mắng xong đã khóc lớn lên. Một tiếng này giống như cộng hưởng tất cả mọi người lại, bọn họ quên đi thi thể khủng bố đầy đất, cũng quên đi Vương Song một mình một đao giết chết tất cả mọi người, đều đắm chìm trong niềm hân hoan báo được đại thù.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)