Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 18: Cứu người!

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh đường đao này rõ ràng mạnh hơn đường đao ban đầu trong tay mình rất nhiều, đường đao ban đầu mặc dù sắc bén, nhưng rõ ràng không sắc bén bằng thanh đao này. Vương Song dùng Dò Xét Chi Nhãn nhìn xuống.

- Bạch Ngân Chi Nhận : Đường đao cấp một ( có thể tiếp tục tiến hóa đến cấp chín!)

- Kỹ năng : Cứng rắn sắc bén, chém sắt như bùn, không gì không phá nổi!

Nhìn tin tức đường đao màu trắng bạc trong tay, trong mắt Vương Song lóe lên vẻ yêu thích, thời khắc nguy cấp này, không có thứ gì so được với một thanh vũ khí chém sắt như chém bùn càng khiến cho người ta yêu thích.

Tiện tay vung vẩy một lúc, không khí dường như truyền đến âm thanh bị cắt đứt, Vương Song nhìn thấy một con Zombie đang chạy tới, ánh mắt híp lại, đường đao màu trắng bạc trong tay như chớp vung ra, phối hợp với lực lượng gấp ba người bình thường của chính mình, giống như thật sự biến thành một đạo thiểm điện.

“Xoẹt” một tiếng, cảm giác giống như một tờ giấy bị xé rách, Vương Song trực tiếp chém Zombie trước mặt từ đầu tới chân thành hai nửa, lập tức cảm thấy giống như một tờ giấy bị xé rách, mà không chút trở ngại.

Lại giơ đường đao lên trước mặt, nhìn phía trên không có một vệt máu nào để lại, giống như ứng nghiệm câu nói cổ kia, thổi tóc tóc đứt, không đánh mà thắng! Không nhịn được mở miệng tán thưởng :

- Đao tốt, thật sự là đao tốt!

Lý Tân và Vương Hổ nhìn thấy một chùm sáng ngân sắc xuất hiện trong hư không, thậm chí trực tiếp biến thành một thanh đường đao màu trắng bạc, trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, thế giới thoáng chốc biến thành mạt thế cũng thôi đi, lại còn xuất hiện loại chuyện kỳ quái này, Zombie bị giết vậy mà lại giống như trong trò chơi rớt đồ vật, điều này khiến bọn họ khó mà tiếp nhận!

- Tiểu Song / Vương ca, vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên xuất hiện một thanh đường đao màu trắng bạc?

Hai người trăm miệng một lời hỏi, trong ánh mắt có sự tò mò không nói nên lời.

- Đừng phân tâm, đợi qua đoạn thời gian này lại nói cho các ngươi!

Vương Song giải quyết một con Zombie nhào tới, có chút nặng nề mở miệng, đường đao màu trắng bạc trong tay phản xạ lên ánh sáng một bông tuyết.

Hai người gật đầu, đều biết bây giờ không phải lúc thảo luận những thứ này, nhao nhao đánh ra một tia tinh thần cuối cùng, nhìn chằm chằm Zombie vây quanh.

- Tất cả mọi người, lập tức dừng vận chuyển lương thực! Lập tức lên xe!

Vương Song nhìn thấy thời gian, mặc dù chưa tới năm phút đồng hồ nhưng đám Zombie lập tức sẽ đến ngay, dù cố tiếp cũng không được gì, quát lên một tiếng, dọa đám người đang vận chuyển lương thực giật mình một cái, nghe thấy giọng nói của Vương Song, bọn họ sững sờ một chút, sau đó lập tức ném tất cả đồ trên tay đi, không chút do dự điên cuồng chui vào trong xe.

Đám nữ Lâm Tuyết Tình, Trương Dao bởi vì vừa vặn vận chuyển một rương mì tôm ném vào trong rương hành lý dưới xe, cho nên, nghe thấy giọng nói của Vương Song, là người đầu tiên chạy vào xe. Những người khác cũng đều vừa vặn đi theo, chạy vào trong xe, đều sợ trễ một bước sẽ bị vứt bỏ.

Rất nhanh, chưa đến thời gian mấy giây, tất cả mọi người đều đi vào trong xe, thở hổn hển từng ngụm, người nào cũng mồ hôi rơi như mưa, không chỉ mệt mỏi, mà còn khẩn trương. Ngay lập tức mui xe hạ xuống, chỉ có một cửa xe vẫn đang mở, đám người vô cùng hoảng sợ nhìn đám Zombie càng ngày càng gần, ánh mắt vô cùng e ngại.

- Tiểu Nhiên, lái xe, mau lái xe!

Trương Dao có chút hoảng sợ hô, cảnh tượng mấy trăm con Zombie tụ tập cùng một chỗ, tiếng gào thét liên tục truyền vào tai, nàng chỉ là một nữ sinh bình thường, sao có thể chịu nổi loại cảnh tượng khủng bố này.

- Đợi một chút, đám người Vương Song còn chưa lên!

Lâm Tiểu Nhiên đột nhiên mở miệng có chút lo lắng từ chối đề nghị của Trương Dao. Giọng nói mặc dù nhỏ, nhưng lại vô cùng kiên định, trước đó trải qua chuyện của Vương Đan, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ nếu như không có sự bảo vệ của Vương Song, bọn họ một đám nữ sinh trói gà không chặt, hoặc là bị Zombie ăn sống, hoặc là trở thành món đồ chơi của nam nhân, không có loại khả năng thứ ba! Bởi vậy, nàng không thể không đợi Vương Song rồi mới lại xe đi.

- Ngươi…..

Trương Dao tức đến nỗi muốn nói gì đó, đột nhiên một bóng người mạnh mẽ vọt vào trong xe, cả người nhuộm máu đen, một thanh đại khảm đao dài không ngừng nhỏ xuống máu tươi! Thân ảnh này xuất hiện trong nháy mắt khiến lời Trương Dao đang muốn nói nuốt xuống dạ dày, vẻ mặt lộ ra sự oán hận.

Người đi lên chính là Lý Tân, hắn và Vương Hổ chiến đấu ở bên dưới gần như kiệt sức, không có một tia khí lực, vừa hay khi lên xe nghe thấy lời Trương Dao nói, một đôi mắt trở nên vô cùng lạnh băng, thậm chí còn có chút sát ý, mở miệng nói với Lâm Tiểu Nhiên :

- Đợi đã, khi nào Tiểu Song lên xe, khi đó chúng ta đi! Nếu không, mọi người cùng nhau chết!

Nói xong, ánh mắt băng lãnh liếc nhìn từng người từng người. Mỗi một người giao với ánh mắt hắn đều không tự chủ được cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng.

Giờ phút này Vương Hổ cũng vào trong xe, nghe thấy lời nói của Lý Tân, nhìn đám người một cái, mở miệng lớn tiếng nói :

- Đúng vậy, Vương ca không lên xe, kẻ nào cũng đừng hòng đi!

Mọi người im lặng, ngay cả Trương Dao trước còn kêu gào muốn đi giờ phút này cũng ngậm miệng lại, không dám mở miệng. mà Vương Đan ngay từ đầu bị dạy dỗ một lần cũng nhu thuận như đà điểu, không rên một tiếng, bảo làm gì thì làm đó.

- Mau lái xe!

Vương Song không để mọi người chờ lâu, một đao giải quyết hai con Zombie tiến gần, mạnh mẽ đóng sầm cửa lại, quát to một tiếng với Lâm Tiểu Nhiên.

- Rầm!

Xe buýt chưa tắt máy phát ra một trận phanh gấp rầm rầm, trong nháy mắt thêm đủ mã lực, giống như mũi tên, vọt thẳng ra khỏi vòng vây của Zombie!

- Bịch bịch bịch!

Từng con Zombie đâm vào trên đầu xe của Vương Song, kính xe lần nữa bị máu nhuộm đen, cần gạt nước lần nữa bắt đầu phát động, lộ ra con đường phía trước.

Lâm Tiểu Nhiên vô cùng khẩn trương nhìn về phía trước, nắm thật chặt tay lái, có chút vụng về điều khiển xe buýt mặc dù vụng về nhưng tốt xấu chưa từng xảy ra vấn đề gì to lớn.

- Tiểu Song, bây giờ chúng ta có không ít lương thực, chắc hẳn đủ để chúng ta dùng rất nhiều ngày, tiếp theo, chúng ta sẽ đi đâu?

Đợi đến khi xe buýt rời xa Zombie ở phía sau, tâm trạng mọi người đều dần ổn định lại, Lý Tân dò hỏi.

Nghe thấy lời Lý Tân nói, trong mắt đám người đều chăm chú nhìn Vương Song, mong đợi nhìn Vương Song, bọn họ đều hi vọng có thể nhanh rời khỏi nơi này, rời khỏi trường học khắp nơi đều là Zombie này, đi đến một nơi an toàn, không cần phải thời thời khắc khắc đều lo lắng hãi hùng!

Vương Song trầm ngâm một lúc, chậm rãi lắc đầu :

- Không được, chúng ta phải cứu những người bị vây ở trong thư viện kia, nhân viên chiến đầu của chúng ta bây giờ quá ít, một khi xảy ra tình huống nguy cấp, toàn quân bị diệt không phải là không thể, chỉ có lực lượng lớn mạnh lên, cơ hội tiếp tục sống sót của chúng ta mới sẽ khá cao!

Nghe thấy phân tích của Vương Song, Lý Tân và Vương Hổ đều gật đầu đồng ý, đối với quyết định của Vương Song, chỉ cần không phải quá mức không hợp thói thường, bọn họ sẽ không phản đối!

Mà trong nháy mắt những người khác bùng nổ, xôn xao bàn tán, Lâm Tuyết Tình còn đứng ra, hỏi Vương Song :

- Vương Song, lương thực của chúng ta bây giờ mới vẻn vẹn đủ cho những người chúng ta ăn vài ngày, nếu như cứu bọn họ ra, trước chưa nói sẽ tổn thất bao nhiêu người, chỉ nói lương thực sẽ thiếu hụt! Chẳng lẽ, chúng ta phải nhịn đói chiến đấu sao! Cho nên, chúng ta vẫn nên đi tìm một chỗ an toàn, chờ đợi sự cứu viện của chính phủ mới đúng!

Mà lúc này, Vương Đan yên tĩnh ngồi ở một nơi hẻo lánh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tuyết Tình, ánh mắt hiện lên một tia khinh thường, nhưng mà chỉ là lóe lên trong thoáng chốc, sau đó lập tức cúi đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)