Màn đêm buông xuống, một mảnh đen tối, cả một căn cứ địa ngoại trừ ngọn đèn soi sáng ở chính giữa thì bên ngoài chỉ có những đốm lửa yếu ớt. Đa số đều dùng ánh lửa của nến, bên ngoài không giống như bên trong, có thiết bị cung cấp điện chuyên dụng! Có thể sống sót được đã là may mắn lắm rồi. Làm gì còn cần dùng đến điện nữa.
Dịch Tiểu Xuyên lê tấm thân mệt mỏi, bị thương của mình rời khỏi công trường, khuôn mặt có chút non nớt của hắn lại vô cùng lạnh nhạt, gần như đã quen với cuộc sống này từ lâu, lấy cái bánh bao được mình giấu ở trong người ra.
Hắn đi vào một căn nhà vô cùng rách nát, có thể nói là một căn nhà rách nát nhất trong khu nhà nghèo này, bốn bên đều thông gió, ngọn cỏ dại xung quanh đã mọc um tùm, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những con gián.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa, Dịch Tiểu Xuyên cẩn thận bước vào, một giọng nói yêu ớt vang lên:
- Ca ca, ngươi về rồi!
Giọng nói nghe rất yếu ớt, nhưng không che giấu được sự trong trẻo bên trong.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ xanh xao của muội muội mình Dịch Tiểu Hà, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của Dịch Tiểu Xuyên bỗng chốc được rã đông, trở nên ấm áp, hắn hơi lo lắng lên tiếng:
- Muội muội, sao ngươi còn chưa ngủ? Có phải đói rồi không, nào lại đây, đây là ca ca để dành cho ngươi, nhanh ăn đi!
Nói rồi hắn lấy bánh bao vẫn luôn giấu trong lòng đưa cho muội muội của mình.
Dịch Tiểu Hà nhận lấy bánh bao, nữ hài chỉ mới tám chín tuổi, nhưng thân thể phát triển lại hệt như một đứa trẻ mười mấy tuổi, có thể vì dinh dưỡng không đủ nên sắc mặt có phần xanh xao vàng vọt.
Một khuôn mặt non nớt, vô cùng thanh tú, đôi mắt nàng hệt như trân châu nhìn ca ca đưa bánh bao cho mình, nàng cắn lấy ngón tay, chia bánh bao thành hai phần, một phần lớn, một phần nhỏ. Phần nhỏ để lại cho bản thân, phần lớn thì đưa lại cho ca ca.
- Ca ca, ngươi cũng ăn đi. Tiểu Hà còn nhỏ, ăn ít là đủ no rồi!
Dịch Tiểu Xuyên không cầm lấy, giọng nói dịu dàng:
- Muội muội, ca ca đã ăn no rồi. Cái này là ca ca đặc biệt để lại cho ngươi, ngươi nhanh ăn đi!
- Được ạ!
Dịch Tiểu Hà ngây thơ gật đầu, sau đó nữ hài mở miệng bắt đầu ăn. Nhét đầy thức ăn vào miệng
Nhìn dáng vẻ ăn bánh bao của muội muội, Dịch Tiểu Xuyên cười nói:
- Ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn đấy, uống ít nước đi!
Hắn chỉ có một muội muội này, giờ đây càng phải nương tựa vào nhau, hắn sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến nàng!
- Thật là một cặp huynh muội tình thâm!
Đột nhiên, sau lưng Dịch Tiểu Xuyên truyền đến một giọng nói trầm thấp, hai người bị doạ giật nảy mình.
- Ai!
Gương mặt Dịch Tiểu Xuyên bỗng chốc trở nên lạnh lùng, như một chú sói mẹ đang bảo vệ đàn con của mình, hắn nhìn Chu Ảnh đột nhiên xuất hiện sau người mình, thấp giọng quát.
- Ca ca!
Dịch Tiểu Hà có hơi sợ hãi núp phía sau người ca ca mình.
- Muội Muội, đừng sợ, có ca ca ở đây!
Dịch Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Chu Ảnh, hắn cảm nhận được từ trên người đối phương có một sự khủng bố, dường như chỉ cần đối phương nhúc nhích ngón tay là có thể giết chết hắn vậy!
Bản thân chưa từng trải qua cảm giác bị uy hiếp này, hắn chỉ từng cảm nhận được khí tức giống vậy trên người Tiến Hoá Giả đại nhân mà hắn ngẫu nhiên gặp được mà thôi!
- Ngươi là Tiến Hoá Giả đại nhân!
Giọng điệu của Dịch Tiểu Xuyên tuy vẫn còn nghi vấn, nhưng lại có phần khẳng định.
- Ha ha, một tên nhóc thông minh!
Chu Ảnh cười ha ha, coi như thừa nhận!
- Không biết Tiến Hoá Giả đại nhân tìm tiểu nhân ta có chuyện gì, nếu có gì cần phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết sức mình!
Trên mặt Dịch Tiểu Xuyên lộ ra vẻ kính trọng, cung kính trả lời. Đối diện với Tiến Hoá Giả, cho dù hắn có can đảm thế nào cũng biết được sự cách biệt giữa hai người, có thể nói nếu đối phương muốn giết hắn, thì chỉ cần dùng một ngón tay đã đủ đè nát hắn rồi. Cho nên, hắn vô cùng tò mò, theo lý mà nói người này đáng lẽ phải ở nơi dành choTiến Hoá Giả ở trong trung tâm căn cứ thành phố Hoa Tân mới đúng, sao lại đến nơi rách nát nhất này tìm mình chứ!
Hắn không cho rằng bản thân đáng để đối phương lợi dụng.
- May mắn của ngươi đến rồi, đại nhân nhà ta muốn gặp ngươi!
Chu Ảnh mỉm cười:
- Đi theo ta!
- Sao cơ, đại nhân của người!
Trong lòng Dịch Tiểu Xuyên ngạc nhiên, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, ngay cả Tiến Hoá Giả cũng phải xưng đại nhân, có thể đoán được đối phương có thân phận thế nào, nhưng đại nhân như thế, sẽ phái người đến tìm mình sao?
- Xin hỏi đại nhân, đại nhân của người là ai? Tại sao lại tìm ta?
Dịch Tiểu Xuyên hơi nghi ngờ hỏi.
- Cứ đi theo ta là được rồi, sẽ không thiệt thòi cho ngươi, chỉ có chuyện tốt mà thôi!
Dịch Tiểu Xuyên im lặng hồi lâu, bèn mở miệng nói:
- Ta đồng ý đi theo đại nhân!
Hắn biết Tiến Hoá Giả đã ra khỏi cửa, e rằng nếu bản thân không đồng ý thì mình và muội muội đều sẽ mất mạng ở đây. Một mạng sống bé nhỏ như mình, dù chết nhiều hơn nữa cũng không ai để ý đến.
- Ca ca, đừng đi!
Dịch Tiểu Hà ở phía sau kéo lấy áo ca ca mình, có phần lo sợ ca ca sẽ gặp nguy hiểm.
- Yên tâm đi, ta không có chuyện gì đâu. Muội muội, ta sẽ không gặp nguy hiểm gì đây, nếu Tiến Hoá Giả thật sự muốn giết ta thì đã trực tiếp ra tay rồi, chứ không phiền phức đến nỗi dẫn ta đi đâu!
Dịch Tiểu Xuyên quay đầu an ủi muội muội:
- Muội muội, ngươi ở nhà ngủ trước đi, ta đi một lát rồi về!
Sau đó, Dịch Tiểu Xuyên và Chu Ảnh cùng đến nơi ở của đám người Vương Song. Trên đường đi, Dịch Tiểu Xuyên càng cảm nhận được sâu sắc sự cường đại của Tiến Hoá Giả. hắn bị Chu Ảnh dẫn đi, dường như hòa hợp vào bóng đêm, tốc độ nhanh đến khó tin!
- Đây chính là sự cường đại của Tiến Hoá Giả! Nếu ta là Tiến Hoá Giả thì tốt biết mấy!
Dịch Tiểu Xuyên có chút hâm mộ nghĩ thầm.
Lúc này, bọn họ vừa mới nấu xong bữa tối, Chu Ảnh cũng đã trở về.
- Đội trưởng Vương, ta đã đưa người đến rồi!
Chu Ảnh tiến lên cung kính nói.
Đám người Vương Song vừa nấu xong một nồi cháo, Vương Song múc cho Chu Ảnh một bát, đưa qua cho đối phương. Khi nhìn thấy Dịch Tiểu Xuyên đang trợn to mắt, hắn cũng múc một bát cho đối phương. Cùng lúc đó, xé một cái đùi gà trên dĩa đưa cho hắn.
- Nhóc con, đến đây ăn luôn đi, ở đây nhiều đồ ăn lắm.
Dịch Tiểu Xuyên nhìn thức ăn phong phú trên bàn và đám người Vương Song, hắn hiểu được Vương Song là trung tâm của mọi người, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người trước mặt, Dịch Tiểu Xuyên có chút khó tin đây lại là người đã sai Tiến Hóa Giả đi!
Nhưng khi nghe thấy Vương Song nói, hắn lại nhận lấy theo bản năng, ngửi mùi thơm của cháo và thịt gà, hắn không kìm được mà nuốt nước bọt, không chút kiêng dè, bản thân cũng không đủ tư cách để người ta hạ độc chết, cho nên hắn húp một hơi hết sạch bát cháo. Nhưng lại cẩn thận cất đi đùi gà, không hề động vào!
- Không ăn đùi gà là muốn cho muội muội à?
Vương Song mỉm cười hỏi. Lúc trước có nghe người khác nói, biết được hắn có một người muội muội. Đoán chắc hắn làm như vậy là vì muốn để lại đồ ngon cho muội muội ăn mà thôi.
Quả thật không sai, Dịch Tiểu Xuyên gật đầu, coi như thừa nhận, gương mặt hắn lộ ra sự dịu dàngnói:
- Cơ thể muội muội ta vẫn luôn ốm yếu, ta muốn để đùi gà lại cho nàng bồi bổ thân thể. Nàng vẫn luôn ăn bánh bao, không dinh dưỡng chút nào!
- Ha ha, yên tâm đi. Ngươi cứ ăn thoải mái, đợi lát nữa khi ngươi chuẩn bị về, ta sẽ chuẩn bị một con gà quay cho ngươi, mang về cho muội muội ngươi ăn!
Vương Song cười nói.
Dịch Tiểu Xuyên cũng không có chút vui mừng gì, chỉ trầm giọng nói:
- Đại nhân, không biết ngài muốn tiểu nhân làm gì? Ta tự cho rằng bản thân chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không đến nỗi được đại nhân xem trọng như thế! Hiện giờ đại nhân lại đối xử với Tiểu Xuyên tốt thế này, hẳn là có chuyện muốn nhờ Tiểu Xuyên làm!
- Thông minh!
Vương Song tán thưởng, những người khác cũng cảm thấy ngạc nhiên. Một tiểu hài tử mà nhìn nhận mọi chuyện lại có thể rõ ràng đến vậy, vì thế bọn họ có hơi ngạc nhiên!