Đám người Vương Song trở về chỗ ở, bắt đầu nổi lửa nấu cơm. Chưa được bao lâu, thịt hộp, rau xanh đã được xào chín, thịt xào, gà kho còn một ít bánh bao đã được lấy từ trong Trữ Vật Giới Chỉ của Vương Song.
Nhìn thấy thức ăn phong phú thịnh soạn như vậy, Hầu Minh vô cũng ngạc nhiên, miệng càng không ngừng nuốt nước bọt. Tuy bản thân là người của chính phủ, nhưng tiền lương mỗi tháng cũng chưa đến năm mươi cân lương phiếu!
Cho nên, khi nhìn thấy bàn thức ăn trước mắt, hắn vô cùng thèm thuồng, càng ngạc nhiên với độ xa xỉ của đám người Vương Song.
- Ha ha, cùng đến ăn đi!
Vương Song nói với Hầu Minh.
- Cảm ơn Vương đội, cảm ơn Vương đội!
Hầu Minh cảm kích nói, sau đò hắn không khách khí mà ngồi vào bàn.
Đám người Vương Hổ lại không thích tên này cho lắm, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng nhìn hắn.
Sau khi đã ăn uống no say, mọi người cũng tụ tập trong phòng, Vương Song nhìn đám người, lên tiếng:
- Ngày mai cũng ta đến những nơi khác xem một vòng đi, ta muốn xem căn cứ ở đây lớn như thế nào!
Mọi người đều đồng loạt gật đầu, dựa vào những gì nhìn thấy ngày hôm nay khiến ấn tượng tốt của mọi người về chỗ này hoàn toàn sụp đổ như gió thổi mây bay!
Ngày hôm sau, bọn họ không đi hết toàn bộ, mà chỉ có mấy người tiến hóa như Vương Song cùng với đám người Chu Ảnh ra ngoài. Những người khác đều ở lại trong nhà.
Lần này Vương Song đi đến cổng thành, chỗ đó đang có không ít người đang sửa tường, ai ai cũng mệt đến đầu mướt mồ hôi, người ngợm dính đầy bùn đất.
Bọn họ có đến một trăm người, bên cạnh còn có binh sĩ cầm súng đứng giám sát, phát hiện có người lười biếng bèn tay đấm chân đá vào bọn họ.
- Người ở đây phần lớn đều là công nhân, bởi vì cần bọn họ xây dựng tường thành, cho nên đã gọi một trăm công nhân đến làm việc. Vốn dĩ người đến làm hơn ngàn người, bây giờ công việc đã ít đi nhiều, cho nên cũng không cần dùng đến nhiều người như vậy nữa!
- Những người này mỗi ngày đều phải làm mười hai tiếng đồng hồ, mà tiền lương họ nhận được là một ngày hai bữa cơm, mỗi bữa có một cái bánh bao và một bát cháo! Vào cái thời đại có thể mất mạng bất cứ lúc nào này, có được công việc đối với một người mà nói đã là hạnh phúc rất lớn rồi!
Hầu Minh giới thiệu với đám người Vương Song:
- Tuy rằng vẫn không tránh được việc bị áp bức, nhưng có rất nhiều vẫn muốn có được công việc này!
Trong lúc nói chuyện, đám người Vương Song bèn nhìn thấy một nam hài chạc mười lăm mười sáu tuổi đang khoả thân trên, có thể nói nam hài gầy như da bọc xương, dáng người ốm yếu gầy nhom, còn có không ít vết bầm tím, vết thương.
Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, khiêng một túi xi-măng đi sang một bên!
Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán, nam hài cắn chặt răng, bước từng bước khó khăn về phía trước. Có thế nhìn thấy thân hình nhỏ bé của hắn không ngừng run lên!
- Nhanh lên, tên phế vật nhà ngươi!
Một tên giám sát cao to thì đạp một chân về trước, khiến nam hài ngã nhào xuống đất, túi xi-măng rớt sang một bên.
Nam hài ngã trên đất, đầu gối chảy đầy máu, nhưng đối diện với loại áp bức, nhục mạ này, hắn không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương rồi cui đầu xuống, hệt như một chú sói, âm thầm bò dậy tiếp tục vác túi xi-măng đi về trước.
- Hừ, thật không biết sao tên phế vật như gươi có thể vào đây được, thân hình gió thổi là bay, mà lại đi làm công việc này!
Có người bên cạnh chế giễu hắn, dường như vô cùng không hài lòng với nam hài.
- Nghe nói tên này có muội muội, lúc đó bị người ta bắt nạt, tên này điên lên dùng miệng cắn chết người ta. Dáng vẻ điên cuồng đó nghe nói còn doạ rất nhiều người chết khiếp!
Bên cạnh có người tiếp lời, nhìn sang nam hài, khẽ cười:
- Thức ăn mỗi ngày của tên này đều phải chia một nửa cho muội muội, vỗn dĩ đã không đủ ăn, mà giờ còn chia đi một nửa, làm sao còn sức làm việc nữa!
- Thật là một tên ngốc. Thời đại này, chưa chắc bản thân đã sống được, vậy mà còn đi quan tâm sự sống chết của người khác?
Có người cười mỉa mai.
- Tên nhóc này không tồi! Có tình có nghĩa!
Cũng có người rất tán thưởng nam hài này, nhưng cũng không có ý ra mặt giúp đối phương. Dù sao cũng đều là người, cũng cần phải sinh tồn, vì một tên nhóc mà đắc tội đồng nghiệp cũng không phải sự lựa chọn chí lý!
Đám người Vương Song lặng lẽ đứng nhìn ở một bên, không nhúng tay vào. Khi nhìn thấy nam hài đứng dậy tiếp tục tiến về trước, trong mắt Vương Song loé lên một tia sáng, ánh mắt đó hắn biết rất rõ, chính là ánh mắt của sói, còn là một chú sói hoang có thể làm bị thương người khác bất cứ lúc nào. Tính khí hoang dại khó thuần phục, nhưng một khi đã được thuần phục, nhất định sẽ là thuộc hạ trung thành nhất!
Nam nhân cao lớn bị một đứa trẻ nhìn chằm chằm như vậy, không kìm được mà cảm thấy mất mặt, hắn bỗng chốc cảm thấy tức giận, lại tiến lên trước lần nữa!
- Cái tên súc sinh này, để lão tử dạy dỗ ngươi, ngươi còn không chịu khuất phục hà!
Hắn đấm lên khuôn mặt nam hài, đánh đối phương văng xa ra hai mét.
Sau đó, lại lên trước đạp mạnh xuống. Trong nháy mắt, nắm đấm và cú đạp chân rơi xuống như mưa, nam hài ôm chặt lấy đầu mình, cuộc lại trên đất, không nói lời nào, càng không kêu lên tiếng đau đớn, chỉ là đôi mắt càng thêm lạnh lẽo!
- Lão Lý, làm như vậy sẽ đánh chết người mất! Một khi giết người trên phố, rất khí giải thích với cấp trên đấy!
Đồng nghiệp bên cạnh có chút lo lắng mở miệng nói. Còn những công nhân kia đều vô cùng sợ hãi nhìn một màn này, cũng chẳng ai dám mở miệng ủng hộ. Bọn họ đều xem như không nhìn thấy gì cả.
- Yên tâm đi, Lão Lý có chừng mực! Sẽ không đánh chết đâu!
Một nam nhân mở miệng nói.
- Đi thôi!
Vương Song nhìn một lúc, bèn rời đi cùng đám người.
- Chu Ảnh, lát nữa ngươi dẫn nam hài đến chỗ chúng ta đi!
Vương Song dặn dò Chu Ảnh ở một bên.
- Đội trưởng Vương, ý ngươi là?
Hầu Minh hơi ngạc nhiên, giống như chuyện này trong căn cứ địa chỗ nào cũng xảy ra, Vương Song đường đường là một Tiến Hóa Giả thế mà lại quan tâm đến chuyện này!
- Ta khá xem trọng nam hài đó!
Vương Song nói, nhìn sang Chu Ảnh:
- Chu Ảnh, nhớ nhất định phải an toàn đưa nam hài đến đây! Tên nhóc đó, ta rất thích!
Chu Ảnh gật đầu, trực tiếp rời đi.
Đám người Vương Song tiếp tục đi sang những chỗ khác, lần này là không ngừng đi vào sâu bên trong.
Một tấm hàng rào phòng hộ bắng sắt xuất hiện trước mắt bọn họ, bên trong là từng căn phòng được sắp xếp theo tứ tự ngăn nắp gọn gàng. Trên con đường đều rất sạch sẽ, vệ sinh gọn gàng. Hai bên, cây xanh um tùm, đầy đủ các loại cơ sở thiết bị, từng đội hộ về không ngừng tuần tra, mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng an toàn. Thậm chí đám người Vương Song còn phát hiện một nữ nhân quý phái đáng dắt một chú chó Nhật đi tản bộ.
Nhìn ra bên ngoài hàng rào là một mảnh hoang tàn, bẩn thỉu, mọi người chen chúc nhau, vô cùng tan hoàng. Quả thật là hai thế giới!
- Chỗ này chắc là trung tâm mà ngươi nói rồi phải không!
Vương Song lạnh nhạt nhìn mọi thứ, rồi nhìn sang Hầu Minh.
Khuôn mặt Hầu Minh lộ ra vẻ ngưỡng mộ, hắn nhìn khung cảnh bên trong:
- Đây chính là trung tâm, là nơi mà chỉ có những người quyền thế kia mới có thể ở! Người bên trong đó có giết người bình thường cũng sẽ không phạm pháp, những nhân vật nhỏ bé như chúng ta, bọn họ chỉ cần nói một câu là có thể quyết định quyền sống chết rồi!
- Ha ha! Chúng ta đi thôi!
Vương Song cười, trực tiếp rời đi. Cấp bậc đặc quyền cho dù là thời đại nào thì nó vẫn luôn tồn tại, đây là thói hư tật xấu của con người, cũng là động lực thức đẩy nền văn minh tiến bộ của nhân loại. Cho dù một mình hắn cũng khó tránh được loại hành vi này.
Nhưng, giống như những kẻ thống trị ở đây sau khi thu phục được thành phố Hoa Tân thế mà lại bắt đầu ăn chơi đàn điếm, không chút quan tâm đến sự sống chết của những người bình thường thì có chút não tàn rồi. Nếu một thế lực muốn phát triển, điểm thứ nhất là phải có người, như vậy mới có thể phát triển lên được! Nếu như xem con người như súc sinh, tuỳ ý bắt nạt, vậy thì một thế lực cũng đồng nghĩa với việc đang đào mộ chôn bản thân!