Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 161: Lôi kéo!

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe thấy câu hỏi của Vương Song, Trầm Phong đang muốn nói gì đó, đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng cười:

- Đây là Vương đội mà Trầm Phong nhắc đến đúng không, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!

Nghe tiếng, đám người Vương Song vội vàng nhìn lại, một đám quân lính vây quanh một người trung niên khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, năm tử này cả người mặc quân trang, mặt chữ quốc, dáng người tuy không tính là cao lớn, nhưng dáng đứng thẳng tắp tựa cây Thanh Tùng, ánh mắt lanh lợi cơ trí, nhìn đám người Vương Song, lời nói vừa rồi là từ người này nói.

- Sư trưởng!

Trầm Phong thấy thế, vội vàng tiến lên cung kính chào theo nghi thức quân đội với năm tử này! Sau đó vội vàng giới thiệu với Vương Song:

- Vương đội, đây là sư trưởng của Sư 21 bọn ta đấy, sư trưởng, đây là Vương đội, lần này may mà... .

Lời còn chưa nói xong, nam tử đã cắt ngang lời của Trầm Phòng:

- Ta đã biết cả rồi!

Nói xong, nhìn về phía Vương Song,

- Vương đội đúng không, xin chào, ta là sư trưởng của Sư 21 -- Thu Báo Quốc, lần này ta đại diện cho toàn thể Sư 21 thật sự cảm ơn vì ngươi đã trượng nghĩa ra tay giúp đỡ!

Hắn giới thiệu vô cùng vắt tắt,lại còn thẳng thắn, không có chút xã giao làm màu nào cả, khiến người ta có một loại cảm giác vô cũng rõ ràng, quyết đoán.

- Đây thật sự là sư trưởng của Sư 21 sao!

Ánh mắt Vương Song nghiêm túc, nhìn vị sư trưởng đã từng là ước mơ không thành của mình đang ở trước mặt đưa tay ra với mình, không khỏi suy nghĩ miên man, nhưng bản thân cũng phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay ra,

- Thu sư trưởng, xin đừng nói như vậy, ngươi gọi ta là tiểu Song là được rồi!

- Được, tiểu Song, chuyện của các ngươi ta đã nghe những người khác kể lại rồi, nghe nói...

Thu sư trưởng còn đang muốn nói, đột nhiên, có một người ở đằng sau lưng dịu giọng cắt ngang hắn,

- Ba ơi, người ta vừa mới đến thôi, chẳng lẽ ngươi muốn người ta ở đây nói chuyện sao?

Lúc nói chuyện, một bóng hình xinh đẹp bỗng xuất hiện, người cao khoảng chừng một mét năm sáu, mái tóc đen dài đến hông, mặt quả táo mượt mà, tròn tròn, nhìn đáng yêu vô cùng, đôi mắt giống như hai đốm lửa nhỏ, cả người mặc một bộ quân phục màu xanh, khiến nàng có thêm một chút anh tuấn uy vũ, nhìn giống như hình tượng của Hoa Mộc Lan vậy. Trong số các nữ nhân mà Vương Song từng gặp, cũng chỉ có dung mạo của Lâm Tuyết Tình, Triệu Hân, Thái Hiểu là có thể sánh bằng.

Vương Song có chút tò mò nhìn nữ tử này, nàng gọi Thư sư trưởng là ba, vậy nàng ta là nữ nhi của Thu sư trưởng, không ngờ Thu sư trưởng lại có một nữ nhi xinh đẹp như vậy! Lời vừa rồi mà nàng nói, thanh âm nghe như chim hoàng oanh vậy.

- Thật ngại quá, ta đã quen cuộc sống sinh hoạt trong quân đội, thiếu chút nữa quên tiểu Song ngươi không phải là quân nhân, đi thôi, đến đại sảnh đi!

Thu sư trưởng nghe nữ nhi nhắc nhở nháy mắt thì hiểu ra, có chút áy náy nói. Thấy Vương Song đang nhìn chằm chằm nữ nhi của mình, hắn cười nói:

- Đây là nữ nhi của ta, Thu Ảnh Đồng, cũng là một Người Tiến Hóa! Có cơ hội thì các ngươi nói chuyện với nhau một chút.

Vương Song cười cười.

Hắn chào Thu Ảnh Đồng một tiếng, rồi lại theo Thu sư trưởng đến phòng họp, đám người Lâm Tuyết Tình thì đứng ở bên ngoài, chỉ có đám người Chu Ảnh đi theo Vương Song vào trong.

“Đây là người đã giết Thú Liệp Giả kia sao? Nhìn thì cũng rất bình thường, không có chỗ nào xuất sắc cả!”

Trong đại sảnh, Thu Anh Đồng ngồi một bên vẫn nhìn chằm chằm Vương Song không rời mắt, nghĩ đến tin tức người khác báo lên, lại vô cùng khiếp sợ, người tướng mạo xấu xí ở trước mắt này, lại thật sự giết Thú Liệp Giả khủng bố đã tàn sát bừa bãi cả quân doanh, giết gần trăm người, thậm chí còn tổn thất thêm ba người tiến hóa hay sao! Nàng thật sự không dám tin.

Vương Song và Thu Báo Quốc nói chuyện với nhau, cũng chỉ là cuộc đối thoại bình thường, ở bên cạnh có không ít người, nhìn quân hàm ít nhất cũng là những nhân vật từ Thiếu Tá trở lên, đám người Trầm Phong cũng ở trong đó. Không ít người lôi kéo đám Vương Hổ, Chu Ảnh để nói chuyện, nhìn bộ dạng như muốn mượn sức bọn họ, Vương Song cũng không ngăn cản, hăn tin đám người Chu Ảnh.

Cảm nhận được ánh mắt của Thu Ảnh Đồng, Vương Song hơi quay đầu nhìn lại, sau đó cười nhẹ một cái khiến cho đối phương phải đỏ mặt quay đầu nhìn nơi khác.

Thấy một màn này, khiến nét mặt của Thu sư trưởng cũng lộ ra ý cười, sau khi nói chuyện với nhau một hồi, hắn cũng dần dần hiểu về Vương Song. Hắn biết con người này thực lực cường đại, nhưng lại là một người trẻ tuổi có đạo đức, nếu có thể kết thành đôi với người yêu của mình, cũng xem như là một kết cục tốt!

Vương Song dường như nghĩ đến điều gì đó, nói với Thu sư trưởng:

- Thu sư trưởng, lúc ta vừa đến đây có điều hơi nghi hoặc, tại sao mặt của bọn họ lạ nhợt nhạt thế kia, bộ dáng như hữu khí vô lực vậy?

Lời này vừa nói ra, nhất thời cả đại sảnh đều im tĩnh. Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói gì.

- Haiz, đây là vấn đề của bọn ta!

Thu sư trưởng thở dài một hơi, nét kiên cường ở trên mặt vạn năm cũng không thay đổi lại vơi đi nhiều, chậm rãi nói với Vương Song:

- Tất cả chuyện này nguyên nhân là từ lương thực, quân doanh của bọn ta từ lúc thành lập cũng không quá lo lắng về vấn đề lương thực, tất cả vật tư đều được chính phủ phát cho, cả doanh trại chỉ tồn trữ lương thực dùng trong một tháng.

- Mạt thế xảy ra, vật tư của bọn ta bị cắt đứt cung cấp, may mà bọn ta cũng không ngừng thu thập vật tư nên mới kiên trì được đến bây giờ, bây giờ vật tư mỗi ngày phát cho bọn ta đã giảm so với trước kia đến một phần ba, tất cả binh sĩ dường như phải nắm chặt lưng quần để chiến đấu, mỗi ngày liều mạng ra ngoài chiến đấu, tìm lương thực, dù có như vậy, lương thực vẫn cạn kiệt! E rằng cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa!

- Vũ khí quân sự của chúng ta có cường đại thật, nhưng giờ thiếu thốn nhất lại chính là lương thực, bây giờ ra nông nỗi này, cũng không sợ tiểu Song ngươi chê cười, nếu không có vật tư, sợ là bọn ta chỉ có thể chống đỡ thêm một tháng nữa thôi rồi toàn bộ sẽ chết đói.

... ...

Nghe Thu sư trưởng nói vậy, tất cả mọi người đều cúi đầu, trên mặt không giấu nỗi sự xấu hổ.

Bọn họ là chiến sĩ cường đại nhất, không ngờ bây giờ lại phải sầu lo vì lương thực, thật không biết nên cảm thấy buồn cười hay bi ai!

- Ta không xứng để dẫn dắt mấy đứa nhỏ này, cũng cảm thấy có lỗi vì các chiến hữu đã tin tưởng ta!

Thu sư trưởng nhắc đến chỗ đau, không khỏi rơi hai giọt nước mắt.

- Sư trường, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, nếu không có ngươi, ở buổi đầu mạt thế bọn ta vốn không có sức chiến đấu cường đại như vậy để thu phục quân doanh!

- Đúng vậy, sư trưởng, ngươi bình thường đều quan tâm đến nhóm chiến sĩ, nhưng đối xử với chính mình còn kém hơn so với chiến sĩ bình thường, mỗi ngày chỉ ăn có hai cái bánh bao, một chén nước trong, vật tư tiết kiệm được đều phát cho chiến sĩ, bọn ta đều thấy được!

- Sư trưởng...

- Sư trưởng...

Tất cả mọi người đều nói, khuyên can Thu Báo Quốc.

Vương Song nghe sư trưởng có thể làm được đến mức đó, trong lòng cũng không khỏi kính trọng.

- Cho nên, tiểu Song, lần này ngươi giúp bọn ta giết Thú Liệp Giả kia cũng thấy thực lực của ngươi mạnh đến mức nào, lần này ta muốn mời ngươi gia nhập quân đội của bọn ta, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập, vậy ta có thể cho ngươi một quân hàm thượng giáo, hơn nữa cho ngươi phụ trách thống lĩnh tất cả Người Tiến Hóa trong quân đội bọn ta!

Xôn xao

Nghe Thu Báo Quốc nói như vậy, tất cả mọi người trong nháy mắt đều ồ lên, nhìn Vương Song, phải biết rằng, quân hàm thượng giáo cũng không quan trọng, quan trọng là thống soái toàn bộ Người Tiến Hóa trong doanh trại, có mấy chục người mới xuất hiện trong quân đội, tuy rằng số lượng có ít, nhưng lại là lực lượng tinh nhuệ nhất, một khi thống lĩnh bọn họ, e rằng trong nháy mắt sẽ trở thành nhân vật đứng đầu toàn doanh trại!

Một đám người không khỏi hâm mộ nhìn Vương Song.

Chỉ có Vương Song là nhíu chặt lông mày, dường như có chút không tình nguyện, trên thực tế thì đây chính là ý muốn thật sự trong lòng hắn, tuy đề nghị này của Thu Báo Quốc vô cùng mê người, nhưng đối với hắn mà nói lại là ột trói bược rất lớn, bản thân một khi đồng ý, tuy lập tức có được quyền lực to lớn, nhưng cũng là phận ăn nhờ ở đậu, sức mạnh này vẫn không phải thuộc về hắn, người khác muốn lấy đi lúc nào cũng có thể!

Bản thân hắn không có thời gian ở đây đùa giỡn quyền mưu, giờ đoạt đấy quyền lực, có khi còn không bằng nâng cao thực lực của bản thân, dù sao đây cũng là thực lực của hắn!

Nhưng hắn còn chưa nói gì, thanh âm quen thuộc lại vang lên.

- Ha ha, Thu lão ca có khách quý đến đây, sao không nói với ta một tiếng! Để ta làm quen một chút!

Ánh mắt Vương Song chợt lóe, âm thanh này, dường như bản thân hắn đã từng nghe rồi! Đầu óc không ngừng quay cuồng. Nhưng lại không thể nhớ ra, một nhóm người đã bước vào.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)