- Tiểu Song, ngươi nói nhiều như vậy, sao cảm giác như dáng vẻ muốn rời khỏi thế?
Cuối cùng, vẫn là Lý Tân lên tiếng dò hỏi, dù sao quan hệ giữa hắn và Vương Song là tốt nhất, nói chuyện cũng không có quá nhiều cố kỵ như vậy.
Vương Song gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta quả thực muốn rời đi một thời gian! Có thế mất mười ngày nửa tháng mới có thể quay về, cho nên sắp xếp trước một chút!
- Bây giờ chúng ta đang là đại thời cơ tốt phát triển, ngươi muốn rời đi? Chuẩn bị đi đâu?
Lý Tân nghi ngờ hỏi.
- Căn cứ thành phố Hoa Tân!
“Xôn xao”
Tất cả mọi người trong nháy mắt một mảnh ồn ào, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Song.
- Vương đội trưởng, ngươi đừng nói đùa chưa, bây giờ ngươi thế nhưng là lãnh tụ của căn cứ này, mà thành phố Hoa Tân lại là một căn cứ khoảng mấy nghìn người, một khi biết được tin tức nơi này của chúng ta, chỉ sợ bọn họ sẽ coi chúng ta thành một khối thịt béo bở muốn một ngụm nuốt vào!
Hoàng Thiên Hằng nhíu mày, trầm giọng mở miệng khuyên can.
Mọi người đều nhao nhao gật đầu, bọn họ bây giờ đều là người quản lý của nơi này, hưởng thụ tất cả quyền lợi cái thân phận này mang đến. Bọn họ đều hiểu rõ thành phố Hoa Tân bên cạnh chính là một con mãnh hổ, một khi biết được bên cạnh có một con sói khác đang nằm, sợ rằng sẽ trực tiếp một ngụm nuốt chửng bọn họ.
Vì lợi ích của bản thân, cũng vì sự an toàn của nhóm người mình, bọn họ đều không muốn để Vương Song vô duyên vô cớ đi tới thành phố Hoa Tân. Ngộ nhỡ bại lộ thân phận của Vương Song, chỉ sợ người thống trị thành phố Hoa Tân tuyệt đối sẽ không buông tha Vương Song.
- Đúng đó, Vương đội trưởng, chúng ta vừa mới lấy được một nhóm súng ống đạn dược như thế, vạn nhất bị thành phố Hoa Tân biết được, chỉ sợ sẽ không bỏ qua! Cho dù thực lực của ngươi cường đại, nhưng ngộ nhỡ thật sự bị người vây công, e rằng cũng là hai nắm đấm không bằng bốn tay!
Đổng Châu bên cạnh cũng có chút chần chờ mở miệng.
- Chẳng lẽ ngươi là vì đám người Trương Dao, Lâm Tuyết Tình? Muốn đưa các nàng đến thành phố Hoa Tân?
Đột nhiên Tạ Linh Ngọc và Lâm Tiểu Nhiên mở miệng nói. Các nàng mặc dù đều là người bình thường, nhưng xu thế trước đó bọn họ nguyện ý cùng Vương Song cùng nhau tiến về phía trước và cùng Vương Song đến trong thành phố Giang Nam cứu người, bây giờ Vương Song cũng không bạc đãi bọn họ, đều là dựa vào đãi ngộ của phó đội trưởng, cũng có tư cách thương thảo ở đại sảnh.
Các nàng đều biết Vương Song đã từng đồng ý với đám người Lâm Tuyết Tình sẽ đưa bọn họ đến thành phố Hoa Tân, cho nên trong lòng nghĩ rằng bây giờ có phải Vương Song muốn thực hiện ước định!
- Cái gì, Vương đội trưởng, chẳng lẽ ngươi thật sự vì đám người Lâm Tuyết Tình! Các nàng chỉ là người ngoài mà thôi, không đáng vì các nàng mà mạo hiểm!
Chương Nghiệp có chút lo lắng nói. Hắn có chút chán ghét đối với đám người Lâm Tuyết Tình, suy cho cùng đám người Vương Song trước đó đối với các nàng đủ loại bảo vệ, các nàng lại không cảm kích chút nào, vẫn kiên trì muốn tới thành phố Hoa Tân, bởi vậy, Chương Nghiệp nhìn thấy đám người Lâm Tuyết Tình lập tức không thoải mái.
Đám người Chu Ảnh, Vương Hổ đều đồng loạt mở miệng khuyên can Vương Song, chỉ có một mình Lý Tân nhìn Vương Song, nhẹ giọng nói:
- Ngươi thật sự quyết định?
Hắn biết Vương Song, nếu như không có nguyên nhân gì thì sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Còn về cái gì mà vì lời hứa hẹn đáp ứng đám người Lâm Tuyết Tình càng là không thể nào.
- Đúng vậy, ta đã quyết định rồi! Đưa đám người Lâm Tuyết Tình đi cũng chỉ là tiện đường mà thôi!
Vương Song nhìn đám người Lý Tân, mặc dù nói chậm nhưng lại vô cùng kiên định lên tiếng, giọng nói của mọi người dần dần thu nhỏ theo thời gian, đều là vô cùng nghi ngờ nhìn Vương Song.
- Ta khi đột phá cấp bảy đã có một loại dự cảm, thành phố Hoa Tân này ta nhất định phải tới một chuyến! Nếu không, ta sẽ hối hận cả đời!
Vương Song khẽ nói.
- Dự cảm?
Tất cả mọi người đều một trận vô ngữ, mặc dù bây giờ xuất hiện các loại chuyện cổ quái ly kỳ, nhưng loại đồ vật hư vô mờ mịt như dụ cảm này tất cả mọi người đều khịt mũi coi thường, nhưng nghe được lời nói này nói ra từ Vương Song, lại khiến bọn hắn không dám tiếp lời.
- Các ngươi tin cũng được, không tin cũng được, tóm lại cái thành phố Hoa Tân này ta nhất định sẽ đi! Về phần tin tức, đám người Trương Dao cũng không tiếp xúc quá nhiều, nghĩ tới cũng sẽ không biết thực lực cụ thể của chúng ta, ta sẽ căn dặn các nàng không được tiết lộ tin tức ở nơi này!
Sau đó, Vương Song còn bổ sung thêm.
Nhưng nghe được lời nói này mọi người đều là cười khổ trong lòng, loại chuyện này đợi đến khi căn cứ thành phố Hoa Tân e rằng chẳng được xem là bí mật nữa. Bọn họ khẳng định sẽ đối mặt với tập kích như cuồng phong bạo vũ của thành phố Hoa Tân!
Chẳng qua Vương Song đều đã nói đến phân thượng này, bọn họ cũng đều không cách nào phản bác.
- Cho dù là lùi một bước, các nàng thật sự tiết lộ tin tức , ta không tin thành phố Hoa Tân dám mạo hiểm trọng thương mà liều mạng với chúng ta! Một khi thật sự đến tình trạng kia, ta sẽ tự mình xuất thủ, cũng sẽ trực tiếp giết sạch cao tầng của bọn họ!
Ánh mắt Vương Song lóe lên một tia sát khí, vẻ mặt lãnh khốc nói. Trải qua thời gian trong mạt thế dài như vậy, hắn cũng cũng dần dần học được sự lãnh khốc, một khí thật sự có chiến đấu, hắn tuyệt đối sẽ không do dự hạ sát thủ!
- Được rồi, vậy Vương đội trưởng ngươi muốn dẫn ai đi theo, lần này, ngươi cũng không thể đơn độc rời đi, dù sao vạn nhất gặp nguy hiểm, vẫn phải có người ở bên giúp đỡ.
Triệu Hân ở bên cạnh khẽ cắn môi nói. Nàng cũng không muốn Vương Song rời đi, nhưng mà biết chuyện Vương Song một khi đã quyết định chỉ sợ sẽ không vì những người khác mà thay đổi.
Vương Song nhìn mọi người, nói:
- Lần này người đi cùng ta nhất định đều phải là tinh nhuệ, một khi thật sự xảy ra chiến đấu, cũng sẽ có chút tác dụng.
Dứt lời, nhìn Chu Ảnh, nói:
- Chu Ảnh, lần này ngươi đi cùng ta! Còn có Lưu Hâm, Vương Hổ, hai người các ngươi dẫn theo năm người đi cùng ta!
- Vâng!
Đám người Chu Ảnh nghe được vội vàng đứng lên đáp.
- Chỉ từng ấy người thôi sao? Hơi ít thì phải!
Lý Tân nhíu mày, có chút không yên lòng lên tiếng.
- Ha ha, đây cũng không phải đi tác chiến, dẫn bọn hắn đi cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất! Nếu không, bản thân ta một người là đủ rồi!
Vương Song cười nói.
- Vậy khi nào ngươi đi?
- Ngày mai!
Nói xong, mọi người đều là vẻ mặt yên lặng. Không biết nên nói cái gì.
- Đúng rồi, ta nhớ trước đó đã từng bắt được ba người, bây giờ giam ở nơi nào rồi?
Vương Song nhìn thấy bầu không khí có chút ngưng trọng, ngước mắt về phía dưới, nhìn Lý Tam dò hỏi.
Mọi người đưa mắt nhìn theo, vẻ mặt Lý Tam cung kính đứng lên nói với Vương Song:
- Vương đội trưởng, ba người kia ta vẫn luôn nhốt bọn họ lại, bây giờ có lẽ chỉ còn lại nửa cái mạng!
Mọi người có chút tò mò, không biết ba người Lý Tam nói là ai. Lý Tam nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, giải thích với mọi người một chút về hành vi hung ác của ba ngươi lúc trước.
- Cái gì, ăn thịt người!
- Loại cặn bã này lăng trì xử tử cũng đã là khoan dung với bọn chúng!
- Ném bọn chúng cho Zombie ăn!
- Cặn bã!
Mọi người nghe được hành vi ăn thịt người của ba tên gia hỏa đều là vẻ mặt phẫn nộ, mặc dù mạt thế không có đạo đức, nhân tính khủng bố, giết người càng là chuyện bình thường, nhưng mà ăn thịt người tất cả vẫn không thể tiếp nhận được!
Do đó đối với ba tên gia hỏa ăn thịt người này, đều hận không thể giết cho thống khoái! Đặc biệt là đám nữ tử Triệu Hân, Thái Hiểu, Tạ Linh Ngọc, càng là vô cùng phẫn nộ.
Trong nhất thời, toàn bộ đám người trong đại sảnh đều vô cùng phẫn nộ,
Vương Song khoát tay ra hiệu cho mọi người ngừng lại, lập tức nhìn Lý Tam, nói:
- Dẫn chúng ta đi xem một chút đi!
- Vâng!
Lý Tam cung kính nói.
Nói xong đi trước dẫn đường. Mọi người đều là vẻ mặt oán giận đi theo phía sau.
Mọi người đi theo Lý Tam đến một căn phòng bằng lá sắt, bên trong vô cùng lộn xộn bẩn thỉu, khắp nơi đều là phân và nước tiểu, vừa mở cửa, mọi người đã ngửi được một cỗ mùi hôi thối truyền đến.
Ba tên gia hỏa gần như gầy trơ xương nằm đó, hầu như không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu. Quần áo trên người rách tung tóe, khắp nơi đều là vết thương, bây giờ nằm trên đất gần như không hề nghe thấy tiếng hít thở.
Đám người Triệu Hân đều nhíu mày một cái, giống như không quen với hoàn cảnh như vậy.
Vương Song nhìn Lý Tam, Lý Tam có chút lúng túng mở miệng:
- Ba người này từ khi đến đây đều chưa từng ăn một hạt cơm, chúng ta chỉ cho bọn hắn uống chút nước, những cái thủ hạ kia càng vô cùng thống hận ba kẻ này, không tránh khỏi bị đánh đập! Cho nên….
Vương Song hiểu rõ gật đầu, ngược lại không hề quan tâm.