Bọn người Triệu Hân, Đồng Châu, Hoàng Thiên Hằng hiểu rõ ý định của Vương Song, với quyết định của hắn không có một chút ý kiến, sau khi Vương Song nói xong, lập tức phân phó người gọi sở hữu cấp quản lý tới, lại phải mở một trận đại hội!
Về phần hai người Tiền Minh, thì bị Vương Song mời ra ngoài.
- Dựa vào cái gì, bọn ta cũng muốn ở lại đây!
- Không công bằng, Sở Thiến có thể đây, tại sao ta không thể!
Hai người tức giận lớn tiếng gào thét.
Có điều Vương Song hoàn toàn không quan tâm, loại công tử bột không làm được gì chính là loại người mà hắn xem thường nhất! Cho nên, hoàn toàn không thể ưu ái cho bọn hắn.
Giả bộ không nghe thấy bọn hắn gào rống,
- Có thể ở chỗ này ít nhất đều là Phó Đội Trưởng cấp quản lý cấp bậc một, các ngươi không đủ tư cách!
Vương Song lạnh lùng nói.
Hoàng Thiên Hằng ra hiệu thủ hạ đưa hai người đi ra ngoài, cùng lúc ánh mắt Vương Song loé lên một tia lạnh lùng , Hoàng Thiên Hằng ngầm hiểu, lập tức tự mình ra ngoài nói muốn đi thông báo cho mọi người, nhưng rốt cuộc muốn làm gì, e là chỉ có hắn tự mình biết.
Hai người Sở Thiến mặc dù có chút không đành lòng, nhưng mà vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bị dẫn đi. Có điều trong lòng cũng hiểu rõ bọn họ không có giá trị cao như mình, cũng không giống như Hồng Thúc, có sức mạnh dũng mãnh . Cho nên, chỉ có thể làm nhân viên cấp thấp nhất, bọn họ đều đã quen sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ, giờ đây một khi bị hạ xuống tầng thấp nhất, e là không cách nào chấp nhận.
Có điều bọn họ cũng không còn cách nào, dù sao tất cả nơi này đều là của Vương Song, bọn họ ăn nhờ
ở đậu, muốn phản bác cũng không cách nào. Rất nhanh, mọi người theo Hoàng Thiên Hằng tụ tập đến nơi đây. Vương Song nói một chút cho tất cả mọi người chuyện kho quân dụng và thân phận của hai người Sở Thiến.
- Kho quân dụng, tốt quá rồi, giờ đây số lượng người nơi đây của chúng ta cũng đã dần dần tăng nhiều rồi, mức tiêu thụ đạn dược cũng nhiều, vũ khí trang bị phần lớn đều lỗi thời, nếu như có vũ khí tiên tiến thì thực lực của chúng ta ít nhất phải tăng gấp đôi!
Đám người Chu Ảnh tuy vẫn đang trong thời gian dưỡng thương, nhưng vẫn được gọi tới, nghe được tin tức gương mặt hưng phấn nói.
- Đúng, bây giờ đạn được dùng một ít là ít một chút, sau này nếu như chúng ta muốn phát triển lớn mạnh, thế thì, vũ khí mạnh đứng đầu danh sách!
Những người khác cũng lần lượt nói. Vẻ mặt kích động nhìn Vương Song.
Trên mặt Vương Song lộ ra một nụ cười, quay đầu nhìn Sở Thiến,
- Sở cô nương, không biết ngươi có thể nói cho bọn ta biết vị trí và quy mô của kho quân dụng kia được không?
Xoại
Ánh mắt mọi người toàn bộ đều tập trung vào Sở Thiến, bị nhiều Tiến Hóa Giả nhìn chăm chú như vậy, Sở Thiến cảm giác được bỗng nhiên có một áp lực nặng nề vô cùng xuất hiện, may lần tố chất tâm lý của mình tốt, mới không xấu mặt tại chỗ.
- Đó là kho quân dụng nằm ở huyện Thanh Thủy một trăm dặm một, cha ta nói bên trong có một cái doanh trang bị! Ta có thể đưa các người đến.
Sở Thiến bình tĩnh nói. Thậm chỉ đề xuất bản thân dẫn đường, thế này cũng là bản thân cam đoan với họ.
- Tốt, để tránh đêm dài lắm mộng, sáng mai, chúng ta sẽ xuất phát, giờ đây thời gian lâu như vậy, ta lo lắng kho quân dụng kia bị người ta nhanh chân đến trước!
Ánh mắt Vương Song lóe lên, có chút lo lắng nói.
- Yên tâm đi, Vương Đội, kho quân dụng kia ở tại một vùng ngoại thành rất hẻo lánh, năm đó là một tên say rượu phụ trách kho quân dụng của thành phố Giang Nam này nói cho phụ thân ta, người bình thường hoàn toàn không thể tìm thấy!
Giọng nói tự tin của Sở Thiến truyền đến, khiến cho tâm lý mọi người đều buông lỏng.
- Tốt, nếu đã thế, vậy thì buổi sáng ngày mai chúng ta xuất phát, hai người các ngươi...
Vương Song nói, nhìn Thái Hiểu một chút ý,
- Thái Hiểu, ngươi sắp xếp cho bọn hắn hai gian phòng, đãi ngộ dựa theo cấp bậc đội trưởng mà làm.
- Dạ, Vương Đội!
Thái Hiểu trước nay vẫn luôn phụ trách việc vặt vãnh, chuyện sắp xếp phòng ở cũng là do nàng quản lý. Nghe Vương Song phân phó, vô cùng vui vẻ đáp ứng.
- Lần này, bốn người Lý Tân, Chương Nghiệp, Hắc Đại Hải, Lưu Hãm đi cùng ta, những người khác đang bị thương, vậy thì ở nhà đi!
Vương Song suy nghĩ một hồi, lần này nên mang theo người nào cùng đi.
- Vương Đội, lần hành động này, ta cũng muốn tham gia! Dù sao ta mới vừa tới nơi này, vẫn chưa lập được chút công lao gì , cho nên xin được xuất chiến.
Lúc này, Hồng Vũ đột nhiên lên tiếng muốn đi theo Vương Song.
Thực lực của hắn chỉ đứng sau Vương Song, một khi Vương Song rời khỏi có hành động gì, chỉ sợ ở đây cũng không có bất kỳ ai có thể ngăn cản hắn, cho nên nghe được đối phương tự mình chờ lệnh, Vương Song lập tức đồng ý.
- Đúng rồi, Tiểu Tân, Đường Đao của ngươi đã gãy, lát nữa nhớ đi nhận một thanh nữa nhé!
Vương Song quay lại y, Lý Tân, bởi vì hắn sử đụng Đường Đao chém thẳng vào đá nên thân đao đã vỡ vụn, trong lòng Vương Song vẫn luôn nghĩ lúc nào có thể có được binh khí tiện dụng, để cho Tiến Hóa Giả nơi này của mình mỗi người có đều có một binh khí tiện dụng.
Đáng tiếc, giống như binh khí trong tay mình thật sự quá ít, bản thân cũng chỉ có một thanh.
Lý Tân gật đầu, Triệu Hân nhắc nhở Vương Song,
- Vương Đội, biến dị thú kia thì sao?
Triệu Hân nhắc nhở như vậy, Vương Song lập tức nghĩ đến đầu của con biến dị thú thủ lĩnh bị mình giết, ánh mắt sáng lên,
- Con biến dị thú này thủ ta tự mình xử lý, loại biến dị thú cấp bậc này, là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Triệu Hân gật đầu, rất nhanh, mọi người giao lưu với nhau một lúc nữa rồi tản đi.
Vương Song thì theo chân Triệu Hân đến nơi cất giữ thi thể của biến dị thú, nhìn trước mắt, trên không xuất hiện một thanh Ngân Sắc Trường Đao, lúc này, thanh này Bạch Ngân Đao đã theo Vương Song thăng đến Thất Cấp, thậm chí thanh trường đao lúc này được bao phủ bởi một tầng huỳnh quang nhàn nhạt, một luồng khí tức vô cùng sắc bén ẩn hiện từ trong đó.
Nhìn thanh bảo đao này, khoé miệng Vương Song lộ ra một nụ cười, uy lực của thanh bảo đao này giờ đây có thể chém đứt sắt thép ra làm hai như chém một miếng đậu hũ.
Hiện giờ đối diện đầu của con biến dị thú này, đao quang liên tục hiện lên, con biến dị thú trước mắt trong nháy mắt bị cắt thành vài đoạn. Lân Giáp trên người lập tức rơi trên mặt đất. Tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau.
Cái đuôi màu xanh nhạt to bằng nắm tay trẻ con, cứng cỏi vô cùng, có thể chế thành một cây roi, Vương Song cầm lấy cái đuôi, trong nháy mắt quất ra, mặt đất lập tức bị quất thành ra một vết nứt dài gần một mét, chi chít vết nứt trên mặt đất.
- Vũ khí tốt, đưa cho Chương Nghiệp dùng so với thanh sắt kia mạnh hơn nhiều.
Mắt Vương Song sáng lên, có chút vui vẻ tự lẩm bẩm, Triệu Hân bên cạnh thì ánh mắt tỏa sáng nhìn giáp da rơi trên mặt đất kia.
- Được rồi, những Lân Giáp này sai người đem xuống làm thành mấy bộ áo giáp đi, thịt của con biến dị thú này ta lấy một nửa, một nửa kia cho ngươi giữ lại.
Vương Song nhìn Triệu Hân phân phó.
Triệu Hân mừng rỡ gật đầu, dường như lưỡng lự nhìn Vương Song như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Ha ha, yên tâm, làm xòn áo giáp nhất định có phần ngươi một bộ.
Vương Song nhìn dáng vẻ của Triệu Hân, biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, cười nói.
Mắt Triệu Hân ngập nước, trong nháy dường như hoá thành dịu dàng, nhìn Vương Song, cười cười gật đầu.
Sau đó, Vương Song mang cái đuôi của con biến dị thú rời khỏi, Triệu Hân thì xử lý máu thịt còn lại và Lân Giáp.