Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 142: Diễn kịch!

Chương Trước Chương Tiếp

- Nếu đã có dấu chân, như vậy chứng tỏ nơi này nhất định có sói biến dị đi qua, nói không chừng cũng có thể đã rời đi, nhưng bất luận như thế nào, chúng ta cũng phải tăng cường phòng ngự, tránh cho sau này lại xuất hiện sai lầm như hôm nay!

Vương Song suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được chuyện gì, cuối cùng vẫn nói với mọi người.

Vẻ mặt mọi người đều ngưng trọng, cùng gật đầu.

Vương Song quay đầu, đứng trên một tảng đá cao nhất, đón gió núi, vươn hai tay ra, nhắm mắt lại, cảm nhận được sự mát mẻ của gió núi kia, một loại cảm giác sảng khoái, nhìn thấy những ngọn núi nhỏ tự nhiên sinh ra.

- Đây chính là cảm giác đứng ở trên cao, tỉnh nắm quyền sinh sát, say nằm trong lòng mỹ nhân.

Vương Song nghĩ trong lòng, cũng hiểu được mình cách mục tiêu này vẫn còn hơi xa. Muốn hoàn toàn đạt tới bước này, hắn vẫn còn một chặng đường dài để đi.

Mọi người cũng không quấy rầy, đều là nhìn Vương Song lẳng lặng đứng ở nơi đó, lúc này, ánh hoàng hôn buông xuống, giống như sợi chỉ màu vàng tán loạn trên người Vương Song, chiếu rọi khiến Vương Song trông như một thiên thần!

Ánh mắt mọi người hiện lên vẻ sùng kính, giờ phút này, trên người Vương Song, một loại khí chất đặc biệt phát ra, làm cho tất cả mọi người đều cảm giác đó chính là anh hùng mà đám người mình cần đi theo cả đời!

- Ôi, đó là cái gì?

Đột nhiên Vương Song nghi hoặc lên tiếng, mở to mắt, nhìn một chiếc xe dưới chân núi xa xa, trên đó hình như còn có người, dọc theo đường cao tốc đi về phía bắc, hình như là hướng đến thành phố Hoa Tân.

Những người khác nghe vậy, đều tiến lên nhìn, lại phát hiện xe dưới chân núi.

- Xem dáng vẻ hình như là mấy người sống sót!

Lý Tân mở miệng nói, nhướng mày:

- Nhưng bọn họ hình như muốn đến thành phố Hoa Tân, vừa lúc đi qua trấn nhỏ của chúng ta!

- Chúng ta có nên ngăn cản bọn họ không?

Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều sáng ngời, hiện tại căn cứ của bọn họ đang thiếu người, cho dù là mấy người cũng có thể làm cho thực lực của bọn họ lần nữa lớn mạnh hơn.

- Đi xem một chút!

Lúc này trong lòng Vương Song có chút tò mò, dẫn mọi người nhanh chóng xuống núi, lúc lên núi rất chậm, nhưng xuống núi lại không cấp tốc nhưng không đến năm phút đồng hồ, đã đến chân núi. Lúc này, đám người Triệu Hân đã rời khỏi nơi này, trở lại trấn nhỏ, chỉ còn lại hơn mười đội viên chiến đấu canh giữ ở chỗ này. Nhìn thấy đám người Vương Song, vẻ mặt bọn họ đều hưng phấn, dù sao một màn hôm nay thật sự làm cho người ta rung động quá mức, bọn họ đều sinh ra sùng bái Vương Song, hiện tại nhìn thấy Vương Song, không khỏi kích động không thôi.

Vương Song cười với bọn họ, phân phó bọn họ lưu thủ nơi này, trực tiếp lái xe chạy ra ngoài trấn nhỏ.

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, xe cộ giống như một mũi tên rời cung, rất nhanh, trực tiếp chạy đến giao lộ đường cao tốc.

Một số chiếc xe được đặt ra và dửng dưng đậu ở đó, chờ đợi cho chiếc xe sắp đi qua.

- Tiểu Tân, chúng ta thế này có bị xem là cướp đường hay không?

Cảm giác rất giống với thủ hạ của Hùng Kim Lực lúc đó! Sắc mặt Vương Song quái dị, nhìn mọi người, ngữ khí có chút cổ quái nói.

- Ha ha ha! Mọi người nghe vậy, đều vui vẻ cười, cười to thành tiếng, Lý Tân cũng như thế, sắc mặt cười đỏ bừng, nhìn Vương Song, biết Vương Song đây là tự giễu.

- Ít nhất chúng ta sẽ có điểm mấu chốt, không giống với bọn họ!

- Đúng, điểm mấu chốt, đây chính là phòng thủ lớn nhất của một người, nhớ kỹ, bất luận lúc nào, chúng ta cũng không thể mất đi điểm mấu chốt làm người!

Vương Song trầm giọng mở miệng.

- Ừm! Tất cả mọi người đều gật đầu.

- Ngươi nói xem, những người tới là nam hay nữ?

Chương Nghiệp cảm giác có chút nhàm chán, có chút tràn đầy phấn khởi mà suy đoán, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mọi người làm ra loại chuyện cướp đường này, ngược lại cảm giác có chút khẩn trương.

- Ta đoán là nam!

- Ta cũng đoán vậy!

Tất cả mọi người đều nóng lòng suy đoán.

- Nếu không, chúng ta thử diễn làm đám côn đồ đi!

Không biết thế nào mà có một người lên tiếng đề xuất.

Tất cả mọi người đều im lặng, cảm thấy chủ ý này hình như vô cùng thú vị, tất cả ánh mắt đều sáng ngời, nhao nhao nhìn về phía Vương Song, phải có sự đồng ý của Vương Song thì mới thực hiện được.

- Ừm, chủ ý này không tệ, coi như để mọi người vui vẻ, nhưng nhớ kỹ, chúng ta không nên làm quá đáng, phải có chừng mực!

Vương Song suy nghĩ một chút, cảm giác cũng rất thú vị, cũng là đồng ý, nhưng cũng cảnh cáo mọi người một ít, để họ không làm bừa bãi.

- Được!

Mọi người cùng đồng ý.

Rất nhanh, trong lúc mọi người thảo luận, một chiếc xe việt dã màu xanh sẫm chạy về phía nơi này rất nhanh.

Thậm chí tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tài xế trên xe là một đại hán dáng người hùng tráng, vẻ mặt lạnh lùng, một thân cơ bắp phồng lên cao cao, lúc này, vẻ mặt ngưng trọng nhìn đám người phía trước mình.

Đám người Vương Song không ra mặt, hai người trực tiếp bước ra, nhìn chiếc xe đang đến trước mặt, tùy ý cầm súng ống trong tay, vẻ mặt ngông cuồng nhìn xe tới, biểu hiện đặc tính của một tên côn đồ vô cùng nhuần nhuyễn.

- Két!

Xe dần giảm tốc độ, dừng lại trước đám người Vương Song.

Sau đó đi ra bốn người, một nữ ba nam, một đại hán, hai nam tử trẻ tuổi, một nữ nhân xinh đẹp, thoạt nhìn bộ dạng khoảng chừng hai mươi tuổi. Nam thì vẻ mặt ngạo khí, thấy mọi người cản đường ở phía trước thì tỏ vẻ khinh thường, nữ thì có chút tao nhã, mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, tuy rằng như thế, nhưng ánh mắt lại vô cùng lãnh đạm.

Lúc này, bọn họ đều là nhìn những tên gia hỏa trước mặt vừa nhìn đã biết không phải người tốt, sắc mặt có chút khó coi.

- Các ngươi là ai, làm cái gì, muốn đi đâu?

Hai đội viên chiến đấu tùy ý đánh giá mọi người một chút, một người tiến lên vẻ mặt đầy vô lại lên tiếng. Cầm súng, vây quanh bốn người.

Trong lúc nói chuyện nhìn nữ tử kia, trong miệng không ngừng líu lưỡi:

- Đúng là một cô nương xinh đẹp! Không phiền thì để ca ca chơi với ngươi một phen!

- Ha ha!

Tất cả mọi người phía sau đều phối hợp cười lớn. Thậm chí thỉnh thoảng có người giơ một ngón tay cái lên.

- Lão Mã, ngươi sai rồi, đây chính là nữ nhân của lão đại, ngươi cũng dám muốn!

Một đội viên bên ngoài mở miệng cười quái dị.

- Hắc hắc, lão đại cũng không thích loại nữ nhân khí thế khinh người này!

Người đầu tiên mở miệng cũng không thèm để ý, vì diễn nên càng ra tay hung hăng, thậm chí còn đưa tay ra như muốn sờ hai má nữ tử một chút.

Bốn người đều vô cùng phẫn nộ, nam tử trung niên cầm đầu lại bình tĩnh hơn, tựa như có chút kiêng kỵ bọn người Vương Song, người đông thế mạnh, ánh mắt hiện lên một chút sắc lạnh, muốn ngăn cản, thân thể nhất thời lóe lên, với tốc độ người thường khó có thể đuổi kịp cất bước tiến về phía trước, một bước ngăn ở trước người Lão Mã.

- Bằng hữu, chúng ta đều là một vài người sống sót mà thôi, muốn tìm một đường sống, chúng ta không có thứ gì trân quý, kính xin mọi người có thể cho chúng ta đi qua! Chúng ta cảm kích vô cùng!

Nam tử trung niên mở miệng, một tay nắm chặt cổ tay hắn, lực lượng cường đại kia giống như một cái kìm thép, gắt gao nắm chặt tay hắn, không cách nào nhúc nhích.

Sắc mặt lão Mã biến đổi, có chút giật mình, nhưng cũng không sợ hãi, nhướng mày:

- Ngươi là Tiến Hóa Giả?

Sắc mặt đám người Vương Song không có chút thay đổi nào, có những Tiến Hóa Giả cường đại hơn như bọn họ ở chỗ này, cho dù là đối phương lại có thêm mấy Tiến Hóa Giả cũng không thể gây ra bất kỳ sóng gió nào!

- Hừ, biết rồi còn không thả chúng ta đi qua, bằng không, cẩn thận mạng chó các ngươi khó bảo toàn!

Nam tử trung niên còn chưa mở miệng, một nam tử với vẻ mặt càn rỡ nói.

- Đúng vậy, nếu Hồng thúc ta ra tay, các ngươi muốn hối hận cũng không kịp!

Một nam tử khác cũng phụ họa theo.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)