Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 14: Đao nhuốm máu !

Chương Trước Chương Tiếp

- Khà khà, tưởng rằng ngươi nói có huynh đệ chúng ta sẽ sợ sao, có giỏi thì bảo hắn xuất hiện trước mặt ta đi. Ca ca ta dành vài phút dạy hắn cách làm người!

Lam Mao có chút càn rỡ cười lớn, bây giờ bọn họ giống như phát hiện hóa ra mạt thế cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết, thậm chí, bọn họ dường như có thể thích làm gì thì làm nấy, cũng không có ai quản bọn họ, uy hiếp duy nhất chính là Zombie, chẳng qua bọn chúng chỉ biết cắn xé, chạy cũng chậm, không có uy hiếp quá lớn.

- Ổ, vậy sao?

Đột nhiên, Lam Mao đang cười ngông cuồng đột nhiên phát hiện một tiểu hỏa cầu trực tiếp xuất hiện trước mắt, sau đó, hắn lập tức cảm thấy đầu não dường như hơi tê rần, sau đó không biết gì nữa.

Đám người Hổ ca phía đối diện vô cùng kinh hãi nhìn người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, một thân máu me, một thanh Đường đao đang không ngừng chảy máu đen, mặc dù vẻ mặt bình thường, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên nghị, giống như lưỡi đao sắc bén, kết hợp với đường đao của hắn, bọn họ thậm chí không dám nhìn thẳng người trước mắt.

Chính là bóng người trước mắt, thẳng tay chỉ một cái, trong tay vậy mà thần kỳ xuất hiện một tiểu hỏa cầu, hỏa cầu bay ra, trực tiếp xuyên qua đầu tên Lam Mao, trực tiếp giết chết một người trong đám bọn họ !

Bọn họ sống lớn như vậy, còn chưa từng nhìn thấy loại người ngoan tuyệt như vậy, ngay cả một câu cũng không nói nhiều đã trực tiếp ra tay, đồng thời, bọn họ đang ở thế giới ma pháp sao, người mà có thể phát ra hỏa cầu! Đám người bọn họ hoàn toàn nhốn nháo rồi, nhất là người được gọi là Hổ ca, vô cùng ngưng trọng nhìn thân ảnh có ánh mắt lạnh lùng trước mắt, dường như có cảm giác quen thuộc xông vào trong tim, sát khí, chính là sát khí, hắn từng may mắn tiếp xúc với một sát thủ, loại cảm giác này không hề sai, chính là loại người coi mạng người như cỏ rác, một lời không hợp lập tức hạ sát thủ.

- Tiểu Song, ngươi quay lại rồi!

Lý Tân vô cùng mừng rỡ nhìn Vương Song đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong lời nói có sự vui vẻ nói không nên lời.

- Vương Song, ngươi không sao chứ, ta thật sự rất lo cho ngươi, ta biết ngay ngươi chắc chắn không sao.

Ánh mắt Lâm Tuyết Tình sáng lên, giống như uống được một viên thuốc an thần, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, giọng nói vô cùng quan tâm tiến lên hỏi.

Mấy nữ tử khác đều vô cùng khiếp sợ, khi sau lưng các nàng có bao nhiêu Zombie, bọn nàng hiểu rất rõ, Vương Song nói muốn đi phía sua cùng, mấy người bọn nàng căn bản không nghĩ tới Vương Song sẽ quay về, không ngờ hắn rốt cuộc thật sự quay về.

Hơn nữa, hắn vừa quay về đã trực tiếp dùng hỏa cầu giết chết một người của đối phương, điều này, cũng quá ngoan độc đi. Trong mắt Vương Đan lóe lên một tia không đành lòng và sự bất mãn với Vương Song, ngươi lợi hại như vậy, hù dọa đối phương một chút, để bọn họ biết khó mà lui là được rồi, sao phải hạ sát thủ như vậy.

Nhưng mà lời này, nàng đang muốn nói ra, nhưng lại bị Lâm Tiểu Nhiên kiên quyết giữ chặt, không ngừng ra hiệu nàng đừng nói chuyện. Nàng cũng chỉ có thể nhịn xuống một bụng bất mãn nhìn Vương Song.

Vương Song đã nhìn thấy sự bất mãn trong mắt của Vương Đan, một tia lạnh lùng lóe lên rồi biến mất, chẳng qua bây giờ không phải lúc cãi nhau, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.

- Đám người các ngươi, ta cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, giống như tên gia hỏa vừa rồi chết đi!

- Lựa chọn thứ hai, ta có thể cho các ngươi đi cùng ta, nhưng các ngươi phải nghe lời ta, ta bảo các người đi hướng đông, các ngươi không được đi hướng tây, nếu không, ta sẽ trực tiếp ném các ngươi cho Zombie!

Nói đến lời cuối, ngữ khí của Vương Song vô cùng đáng sợ.

Hắn cũng không có cách nào, loại mạt thế này, nhỏ yếu cũng là cái tội, ai dám lộ ra một tia mềm yếu sẽ lập tức bị ăn tươi đến cái cặn cũng chẳng còn, không thấy vừa rồi đám người Lý Tân bị ép đến tình cảnh như thế còn không phải bởi vì thực lực của bọn họ quá mức nhỏ yếu sao. Nhưng bây giờ khi thực lực của chính hắn còn mạnh hơn tất cả bọn họ gộp lại, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ đều không muốn chết, nếu không đã không chiến đấu đến bây giờ.

- Đồ khốn kiếp, ngươi giết huynh đệ của ta, chết đi!

Ai biết tên Hoàng Mao kia lại giống như phát điên, trực tiếp vung ống thép trong tay lên, gào lớn vọt về phía Vương Song, muốn báo thù cho tên Lam Mao.

- Hoàng Tam, quay lại!

Hổ ca cầm đầu nhìn thấy Hoàng Mao trực tiếp giết về phía Vương Song, sắc mặt không khỏi đại biến, người trước mắt có thể trêu chọc à, chọc giận đối phương, đừng nói Lam Mao, ngay cả chính hắn cũng sẽ mất mạng. Đối phương cũng không phải một người thiện tâm!

Đáng tiếc, hắn nói hơi muộn, Hoàng Mao đã bị phẫn nộ tới choáng váng đầu óc, huynh đệ tốt nhất của hắn đã bị Vương Song giết, đã từng uống máu ăn thề, lời thề chết cùng ngày cùng tháng cùng năm vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng mà một bầu nhiệt huyết ở tuổi mười năm mười sáu trong lòng hắn bột phát.

- Ha, báo thù cho huynh đệ, chậc chậc, vậy ta sẽ tiễn ngươi đi gặp huynh đệ của ngươi!

Vương Song cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt lóe lên một vòng hàn quang, đường đao trong tay vẫn còn đang chảy máu đen trực tiếp giơ lên, lập tức bổ về phía Hoàng Mao.

- Dừng tay, hắn chỉ là một hài tử, ngươi có còn nhân tính không!

Ai biết, lúc này, chuyện khiến Vương Song vô cùng chấn động xảy ra, Vương Đan vậy mà dậm chân ngăn trước người Vương Song, vô cùng phẫn nộ quát lớn với Vương Song.

- Vương Đan, ngươi làm gì thế, điên rồi sao!

Một màn này, đám người Lâm Tuyết Tình nhìn thấy sắc mặt nháy mắt đại biến, không hiểu Vương Đan rốt cuộc nổi điên cái gì, thời điểm này còn đứng trên điểm cao đạo đức chỉ trích Vương Song! Chẳng lẽ nàng đã quên là ai dẫn bọn nàng giết từ trong ký túc xá ra, lại là ai đã cho bọn nàng đồ ăn, đồ uống, là ai vì bọn nàng mà chặn phía sau!

Có thể nói, nếu như không có Vương Song, bọn nàng đã sớm chết vô số lần, nhưng mà bây giờ, Vương Song đang cứu bọn nàng, mặc dù cách làm có chút tàn nhẫn, nhưng mà bọn nàng đều có thể hiểu được, ai biết Vương Đan thế mà nổi điên, ngăn cản trước mặt Vương Song, lớn tiếng khiển trách Vương Song.

Giờ phút này, Hoàng Mao đã xông đến khoảng cách ngắn, đi tới trước mặt Vương Song, lập tức đâm về phía đầu của Vương Song. Vương Song muốn xuất đao, nhưng Vương Đan ngăn ở phía trước, cứ thế ngăn cản lộ tuyến công kích của hắn, hơn nữa còn một mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn bản thân.

- Mẹ nó, cút ngay!

Cơn lửa giận trong lòng Vương Song nháy mắt bốc cháy lên, không lo được cái gì mà quân tử khiêm tốn, một chân trực tiếp đá ra, trực tiếp đá Vương Đan văng ra xa mấy mét, đường đao trong tay lao tới như thiểm điện, ống thép của Hoàng Mao còn chưa rơi xuống người hắn, đầu của hắn đã trực tiếp bay lên.

Máu tươi ngay tức khắc phun ra, trên đầu của Hoàng Mao một đôi mắt không dám tin bản thân cứ thế mà chết, có người dám giết người! Ngay trong giây phút ý thức hắn còn sót lại, từng chuyện cũ xẹt qua trong lòng, lúc này, hắn mới phát hiện bản thân hóa ra thật quá ngây thơ, đây đã không phải là thời đại bọn chúng có thể làm xằng làm bậy, trước kia còn có pháp luật bảo vệ bọn chúng, còn có người lớn chùi đít cho bọn chúng, bây giờ, pháp chế sụp đổ, mạng người như cỏ rác, người nào còn sẽ quan tâm sống chết của bọn chúng.

Nhưng mà đáng tiếc, hắn hiểu được đã quá trễ, trên đường đao của Vương Song, một giọt máu tươi thay thế dòng máu màu đen, dường như biểu thị rõ cái gì.

Ánh mắt Vương Song nhìn chăm chú đường đao trong tay, giống như đang trầm tư. Trong lòng không thể bình tĩnh, giết người, đây là một từ ngữ đáng sợ bao nhiêu trước khi mạt thế, nhưng mà bây giờ chính hắn lại dùng đao chém giết một người đang sống sờ sờ!

Nhưng mà, lúc này, hắn lại không có một tia e ngại nào, dường như trời sinh vì giết chóc, một vòng huyết sắc mơ hồ hiển hiện ở sâu trong ánh mắt, dường như vô cùng hưng phấn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)