Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 138: Thoát khỏi nguy hiểm!

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người đồng tâm hiệp lực, thi triển kỹ năng của bản thân, cùng nhau tấn công về phía Biến dị thú, khí thế của bọn họ lớn mạnh, nhưng trong lòng ai nấy đều biết rõ đến Vương Song cũng không thể giải quyết được Biến dị thú,, ngược lại còn bị nó trấn áp thì bọn họ càng không thể giết chết được nó, cùng lắm là ngăn cản Biến dị thú được một lát để những người khác nhanh chóng giải cứu Vương Song.

Ba người Lý Tân, Hách Đại Hải, Chương Nghiệp chạy đến trước ngọn núi, dồn dập ra tay lật đổ ngọn núi.

- Đùng.

- Đùng.

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, đám người Lý Tân lần lượt tấn công ngọn núi, chỉ vỏn vẹn rơi xuống vài hòn đá nhỏ, thậm chí Đường Đao trong tay Lý Tân cũng trực tiếp vỡ nát, Chương Nghiệp và Hách Đại Hải đều là Lực lượng hình Tiến hóa giả, một người sử dụng chùy lớn, người còn lại trực tiếp ôm lấy cục đá khổng lồ, bất chấp lấy đá chọi đá, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Một lát sau xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, đại chiến giữa một đám người và thủ lĩnh Biến dị thú, còn ba người Lý Tân thì không ngừng công kích ngọn núi.

- Vụt!

- Vụt!

Chỉ vỏn vẹn trong một phút, sắc mặt mọi người nghiêm trọng nhìn Vương Hổ bị cái đuôi màu xanh nhạt của thủ lĩnh Biến dị thú quất bay ra xa, bay giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, có điều Biến dị thúị mới trấn áp Vương Song nên đã hao phí một lượng lớn năng lượng. Do đó, cũng không thể tiếp tục sử dụng sức mạnh của đất, cộng thêm sự uy hiếp của đám người bên cạnh, nên đã không dùng đuôi quật chết Vương Hổ.

Cho dù là vậy, một cú đánh của Biến dị thú cấp bảy cũng không hề dễ chịu, Vương Hổ cảm thấy toàn thân dường như không còn là của mình nữa, vài cái xương đã bị gãy nát.

Triệu Hân bên cạnh vội vàng lên trước sử dụng thuật trị liệu, không đến mười giây, Vương Hổ lần nữa cảm thấy sinh khí dồi dào, sau đó nhanh chóng trở lại chiến trường.

- Không được, tốc độ của chúng ta quá chậm! Bọn họ không thể kiên trì thêm được nữa!

Trong lòng Lý Tân vô cùng nôn nóng, bây giờ bọn họ mới chỉ đập nát được phẩn đỉnh núi, muốn đập nát toàn bộ ngọn núi cao một trượng trước mắt ít nhất cũng phải cần một tiếng đồng hồ! Nhưng với tình hình hiện tại, đừng nói là một tiếng, mười phút bọn họ cũng không thể trụ thêm được nữa.

- Phù!

Thêm một bóng người bay qua, lần này là Chu Ảnh, mỗi lần hắn sử dụng dao găm tấn công vào mắt của đối phương, Biến dị thú này đều sẽ nhắm mắt lại, dao găm của mình vậy mà lại không thể cào nát mí mắt của đối phương, dường như Biến dị thú này vô cùng chán ghét con ruồi cứ bay qua bay lại trước mắt mình, lúc Chu Ảnh tới gần lần nữa lập tức sử dụng kỹ năng, một cái móng vuốt giơ qua kéo theo một làn ánh sáng màu vàng nhạt, xém chút nữa là phanh thây Chu Ảnh. Hên là có Đặng Tuyết kịp thời sử dụng băng cầu ngăn lại, mới có thể để cho Chu Ảnh phun máu lùi về sau.

Triệu Hân trở thành thành viên cứu hỏa, một khi có người bị thương, nhanh chóng sử dụng thuật trị liệu trị thương, nhưng mà Triệu Hân bây giờ mới chỉ có cấp bốn, kỹ năng chỉ được sử dụng sáu lần một ngày, mà đối với Tiến hóa giả cùng cấp bậc, đối với Tiến hóa giả đẳng cấp cao hơn mình phải sử dụng năng lượng nhiều hơn nữa. Nếu tính năng lượng để trị liệu cho một mình Chu Ảnh thì cũng đủ trị liệu cho cả bốn Vương Hổ, cộng thêm năng lượng sử dụng lúc đầu cho Chương Nghiệp, trị thương xong cho Chu Ảnh, Triệu Hân mới phát hiện năng lượng của bản thân đã cạn kiệt!

- Tiêu rồi, Thuật trị liệu ta không thể sử dụng nữa!

Sắc mặt Triệu Hân có hơi khó coi lên tiếng nói, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

Đám người Lý Tân nghe vậy, trong lòng càng lo lắng hơn, động tác trên tay không dừng lại, điên cuồng đập vào hòn đá, từng tảng đá rơi xuống, nhưng không thấy có sự thay đổi gì lớn lắm.

- Đùng.

Giống như có cái gì đó mới sụp đổ, đám người Chu Ảnh ở trong chiến trường, thủ lĩnh Biến dị thú phát hiện người bị trọng thương vậy mà lại nguyên vẹn quay lại, tiếp tục tấn công bản thân, không thể kìm nén sự phẫn nộ, cũng không thèm trân trọng năng lượng của bản thân nữa, một vầng ánh sáng màu vàng đất xẹt ngang qua, từ chi lần nữa dậm mạnh xuống đất, mặt lại nứt ra, những hòn đá nhỏ hơn lúc trước bay lên, một mòn hòn đều to bằng một nắm đấm, giống như mưa đá lao thẳng về phía mọi người.

- Không hay rồi, tránh mau!

- Không được, không kịp nữa rồi!

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, muốn tránh đi thật nhanh nhưng mà tốc độ của những hòn đá đó rất nhanh, bọn họ đều bị đập trúng, từng bóng người bay ra ngoài.

- Phù.

- Phù.

Đám người Chu Ảnh, Vương Hổ lần lượt hộc máu, ngã rạp xuống đất, có điều lần này Biến dị thú không trấn áp được bọn họ. Dù sao liên tục tiêu hao tấn công liên tục, sử dụng kỹ năng lớn mạnh như vậy, cho dù nó có là Biến dị thú cấp bảy, cũng sẽ tiêu hao hết năng lượng trong cơ thể. Nhưng may là chỉ cần đứng trên mặt đất, như vậy có thể không ngừng hấp thụ sức mạnh của mặt đất hồi phục năng lượng, do đó cũng không cần lo lắng quá.

- Biến dị thú này sao lại khủng khiếp quá vậy, không ngờ tất cả Tiến hóa giả ở đây cũng không phải đối thủ của nó!

Sắc mặt Triệu Hân khó coi, lo lắng lẩm bẩm trong miệng.

- Không biết, Vương Song có lẽ biết, tiếc là…

Hoàng Thiên Hằng ở bên cạnh thở dài một hơi lên tiếng, hắn đã ra hiệu cho người bên cạnh chuẩn bị nổ súng rồi, cho dù biết là vô dụng nhưng hắn vẫn muốn liều một phen, một khi để đám Biến dị thú xông qua đây, không những chỉ có mình mà cả thị trấn này e là đều sẽ bị giết sạch.

Đám người Lý Tân đều không giấu nổi sự tuyệt vọng, nhìn những Biến dị thú tứ chi đạp xuống đất, phát ra âm thanh “sột soạt”, trong lòng dần trở nên nguội lạnh. Động tác trên tay cũng ngừng lại, nhưng thấy sự chế giễu trong ánh mắt của đám Biến dị thú đang tiến tới gần.

- Tiểu Song, tiêu rồi!

Trong đầu mọi người đều ồ ạt nghĩ đến ý nghĩ này. Không nén nổi bi thương tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.

Đúng vào lúc này, mọi người gần như nghe thấy một âm thanh rạn nứt vang lên, ngơ ngác quay lại, hình như nghĩ ra được gì đó, đồng loạt quay đầu, ngọn núi bị đập nát được một phần nhỏ xuất hiện một khe nứt nhỏ. Mà bọn họ cũng biết rất rõ, điều này tuyệt đối không phải là do đám người Lý Tân lúc nãy tạo thành.

Vừa nghĩ đến đây, trong mắt bọn họ đột nhiên sáng lên, gần như thấy được hy vọng trong chốc lát.

Biến dị thú cũng như vậy, bước chân dừng lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, con mắt to bằng cái chuông đồng khẽ nheo lại, ngấm ngầm toát ra sự nguy hiểm.

- Có phải là Tiểu Song không?

Đám người Lý Tân tràn ngập hy vọng, trong lòng không ngừng lẩm bẩm.

Triệu Hân cũng như vậy, ánh mắt trong tích tắc xuất hiện một vầng ánh sáng, cả người dường như trở nên ung dung khoan thai.

Dưới sự chú ý của mọi người, ngọn núi phát ra âm thanh “răng rắc”, “răng rắc”, vết nứt càng lúc càng khuếch tán ra, rất nhanh vết nứt đã bao trùm lấy cả ngọn núi, giống như mạng nhện vậy.

- Đùng.

Tiếp đó là một tiếng nổ lớn, cả ngọn núi lập tức nổ tanh bành, vô số hòn đá bay tung tóe, bay tứ phương tám hướng, thời gian ngưng đọng, mặt đất chấn động, bụi bay đầy trời.

- Bịch bịch.

Tiếng bước chân vang lên, dường như đạp thẳng vào lòng của mọi người, nhịp tim cũng tăng dần theo tiếng bước chân đi tới. Từng đôi mắt nhìn chăm chăm với bóng hình của người đó.

- Đùng.

Nối đuôi tiếp bước chân, mọi người dần nhìn rõ hơn bóng hình của người đó, đúng là Vương Song, lúc này áo quần trên người cũng đã rách nát hết, máu tươi không ngừng dọc theo quần áo chảy xuống đất. Duy chỉ có ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo tàn khốc, sắc nhọn giống như lưỡi dao, từ từ bước ra. Mặc dù toàn thân chấn thương nghiêm trọng, nhưng mà khí thế toát ra gần như đã đạt đến đỉnh điểm!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)