Vương Song quan sát sắc mặt kinh ngạc của mọi người, khóe miệng lộ ra nụ cười quay đầu nhìn về phía Tô Vi:
- Tô Vi, chào hỏi giáo sư Dư một chút đi, về sau ngươi hãy phụ trách liên hệ với giáo sư Dư!
Trong lòng mọi người chấn động, có một số người biết năng lực của Tô Vi, ánh mắt không khỏi lóe lên ánh sáng nhìn Dư Quang Trung.
Tô Vi nhìn ánh mắt Vương Song trong lòng cũng giật mình, điều chỉnh lại tinh thần mỉm cười tiến lên tiếp đón đối phương.
- Xin chào giáo sư Dư, ta là Tô Vi, Vương đội trưởng bảo ngươi là chuyên gia vũ khí không biết là ngươi phụ trách nghiên cứu về loại vũ khí gì?
Trong ánh mắt Tô Vi mơ hồ hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn Dư Quang Trung, nhẹ nhàng hỏi, nghe được giọng nói của nàng, ánh mắt Dư Quang Trung trong phút chốc giống như dại ra, trả lời có chút máy móc:
- Là cách chế tạo đạn, ta chủ yếu nghiên cứu về tham số, tính năng của viên đạn... ...
Giáo sư Dư nói một hồi giống như máy hát đang mở, thao thao bất tuyệt giới thiệu với mọi người kiến thức chuyên môn của bản thân, những người ở đây nghe như thấy sách trời, có thể bảo bọn họ chiến đấu, nhưng loại việc cần kiến thức chuyên môn gì đó, không ai trong bọn họ có thể nghe hiểu!
Tuy nghe không hiểu nhưng trong lòng mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất người kia không nói dối!
Trong lòng Vương Song cũng thở phào nhẹ nhõm, ý bảo Tô Vi ngừng lại dị năng của nàng, Tô Vi hiểu ý lập tức gật đầu, dần khôi phục lại ánh mắt bình thường, những dao động kỳ dị kia cũng biến mất theo, Dư Quang Trung giống như vẫn chưa nói hết.
- Ta vừa nói đến đâu rồi?
Nghe được lời Dư Quang Trung, Vương Song cười mở miệng:
- Giáo sư Dư, người không cần phải nói nữa, ngươi nói những người quê mùa như chúng ta nghe không hiểu!
Nghe câu nói của Vương Song, giáo sư Dư có chút xấu hổ cười hai tiếng.
Hoàng Thiên Hằng đột nhiên mở miệng:
- Giáo sư Dư, ngươi nói ngươi phụ trách về chế tạo viên đạn, như vậy thì ngươi có cách nào để chế tạo đạn sao?
Nghe vậy ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Dư Quang Trung, biết hắn nói là thật, nhưng nói là một chuyện làm được hay không lại là chuyện khác, hiện giờ đạn vẫn luôn là vấn đề nan giải khiến mọi người phiền muộn, cũng là vấn đề quan trọng nhất cần giải quyết trước.
Vương Song cũng gắt gao nhìn Dư Quang Trung, hiểu biết là một chuyện nhưng năng lực thật sự của người kia như thế nào vẫn là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết.
Bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào mình, tâm lý Dư Quang Trung cũng trở lên căng thẳng, biết đây chính là mấu chốt bản thân có thể có được trọng dụng hay không, cái bọn họ cần chính là một chuyên gia có thể chế tạo đạn cho súng chứ không phải một người chỉ biết nói suông ngoài miệng, nếu không thể hiện ra một chút giá trị của bản thân, e là không thể tiến vào trung tâm thế lực của Vương Song, lại càng không có được chút địa vị nào.
Vừa nghĩ đến đây, Dư Quang Trung cắn răng bất chấp nói:
- Chỉ cần có máy móc, có người thì ta tin có thể lập tức chế tạo được!
Ánh mắt mọi người sáng ngời, Hoàng Thiên Hằng tiếp tục hỏi:
- Nếu vậy hiện tại điều kiện của chúng ta có thể chế tạo được không?
- E là không được, chế tạo đạn là một kỹ thuật đòi hỏi độ chính xác cao, không thể có một chút sai lầm, những máy móc cần thiết trong tiểu trấn này không hề có, cho dù có cải tiến cũng không có vật liệu để chế tạo!
- Ít nhất cũng phải vào trong huyện thành, sau đó ta sẽ tiến hành cải tiến một số máy móc, miễn cưỡng có thể tạo ra một số đạn thô!
Dư Quang Trung phủ định suy nghĩ của Hoàng Thiên Hằng.
- Được rồi, hiện giờ việc chế tạo đạn không cần vội, chúng ta có thể nói sau.
Vương Song nhìn Hoàng Thiên Hằng còn muốn tiếp tục hỏi, trực tiếp ngắt lời, nhìn mọi người xung quanh, mở miệng nói:
- Bây giờ giáo sư Dư chính là cố vấn vũ khí của chúng ta, tất cả đều được đãi ngộ giống như đội trưởng!
- Đợi sau này có thể chế tạo ra đạn, đãi ngộ có thể cao hơn!
Mọi người nghe vậy không ai có ý kiến khác, những nhân tài đặc biệt này mỗi một thế lực đều cần họ, loại đãi ngộ này thậm chí còn có cảm giác nhân tài có chút không được trọng dụng, nhưng quy mô bọn họ rất nhỏ chỉ có thể làm được đến vậy.
Dư Quang Trung nghe vậy trong lòng mừng như điên, rốt cuộc cũng không cần trở lại những ngày trước kia, vội vàng cảm tạ với Vương Song.
Sau đó mọi người nói chuyện với nhau một lúc rồi giải tán, hiện tại mọi người mạnh mẽ đi vào tiểu trấn có nghĩa còn rất nhiều chuyện cần bọn họ giải quyết, chỉ có việc ăn ở, mặc, đi lại của mọi người cũng đã là một vấn đề lớn, phân chia phòng ốc, quản lý lương thực, cất súng, phòng ngự cho tiểu trấn, tuần tra, vân..vân đều là những vấn đề khiến mọi người đau đầu, nhưng may mắn có Đổng Châu ở đây, dưới sự chỉ huy của nàng tất cả đều không có chút hỗn loạn mà tiến hành, bảy trăm người rất nhanh đã hoà nhập vào trấn nhỏ này.
Vốn là một trấn nhỏ bị Zombie chiếm cứ trong chớp mắt đã được khí tức của con người bao phủ, hơn nữa gần trăm người trước kia, hiện giờ đã biến thành gần bảy tám trăm người, toàn bộ những người này đều tuân theo những quy tắc trước kia, lão nhân không phải lao động, tiểu hài có thể đến trường học, mỗi ngày vẫn có bánh mỳ, rau xanh thậm chí còn có một chút thịt, đối với những người này Vương Song không hà khắc quá mức, dù sao tiều hài cũng là một thế lực tương lai, lão già tuy không thể lao động nhưng những kiến thức và kinh nghiệm của bọn họ, người trẻ không thể so được, trong một số vấn đề cái nhìn thấu đáo của bọn họ hơn rất nhiều so với những người trẻ tuổi.
Cửa thôn, sử dụng cây mây tạo cửa lớn cũng được thay thế bằng cửa kim loại, một bên dùng xi măng cốt thép để dựng tường rào, cao khoảng bốn mét, miễn cưỡng có một chút bộ dáng của ‘tường thành’.
Đây là chủ ý của Hoàng Thiên Hằng, lần trước sau khi trải qua sự tấn công của đàn Zombie, bọn họ hiểu được nếu không có một thành trì phòng ngự ngăn cản Zombie thì cuối cùng chỉ có con đường bị giết chết. Cho nên dù hao phí toàn bộ xi măng, thép, kim loại của cả thôn trấn cũng phải tạo ra một cái ‘tường thành’!
Lỗ châu mai hai bên còn là nơi có thể đặt họng súng, tạo điều kiện cho bọn họ sử dụng trong chiến đấu, toàn bộ lỗ châu mai dài khoảng chừng mười mét, đồng thời có thể chứa hơn mười người, một khi thật sự có Zombie đến, mười súng máy hạng nhẹ có thể phát ra sức mạnh rất lớn.
Toàn bộ thôn trấn nằm giữa một ngọn núi nhỏ và một con sông, một con đường cao tốc thông tới Giang Châu, bốn phía đều là đồi núi bao quanh ngược lại là một nơi gieo trồng hoa màu rất tốt, nhưng hiện tại đã vào cuối mùa thu cũng không có cách nào trồng lương thực, chỉ có thể đợi đến mùa xuân năm sau.
Một cái lưới sắt ngăn cách thôn trấn và ngọn núi nhỏ, phần lớn lá cây trên núi cũng đã ngả vàng rụng xuống, thỉnh thoảng có người muốn đi lên núi xem, may mắn có lẽ sẽ tìm thêm được một số món ăn dân dã, những người tuần tra thường xuyên đến kiểm tra cấm bất kể kẻ nào đi ra khỏi lưới sắt.
Toàn bộ tiểu trấn là một khung cảnh phồn hoa, mỗi một ngày lại có một diện mạo mới, đồng thời đám người Lý Tân cũng tiếp tục mang theo người ra ngoài chiến đấu với Zombie, không ngừng tìm kiếm vật tư và người sống sót, mới có ngắn ngủi vài ngày số người nơi này đã lặng lẽ tăng thêm mười mấy người.
Nhìn thấy cảnh này Vương Song đã để Liễu Thanh Thanh và Thái Hiểu đến nơi đó, phụ trách làm đăng ký cho những người mới đến, phân phát vật phẩm coi như là cho nàng thêm việc để làm, không đến nỗi cả ngày chỉ ở nhà quét tước vệ sinh.
Về phần tiểu nha đầu Liễu Lôi này bị Vương Song cương quyết bắt đi học, một lớp có năm sáu mươi học sinh, trường có bảy tám thầy cô giáo, thầy cô giáo dạy văn hoá vẫn là đám người Lâm Tuyết Tình, còn Hoàng Bối Bối đảm nhiệm dạy cách chiến đấu.
Nhưng làm cho Vương Song ngạc nhiên chính là những học sinh đó đối với lớp học văn hoá không có chút nào hứng thú, ngược lại đối với lớp học cách chiến đấu lại vô cùng nhiệt tình, khiến trong lòng Vương Song nghĩ, có phải hay không từ trong xương tuỷ bọn họ bạo lực chiếm đa số.
Nhưng hắn cũng hiểu được, sự tàn khốc của Mạt Thế đã khiến cho bọn họ hoàn toàn thay đổi, bọn họ đều cho rằng chỉ có bạo lực mới có thể bảo vệ bản thân cho nên đối với lớp chiến đấu mới có nhiệt tình như vậy.