Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 133: Tổng tham mưu!

Chương Trước Chương Tiếp

Khi nghe được tin tức của Vương Song, mọi người trong thôn Lý gia bắt tay vào chuyện di dời, mọi người nơi này đều rất tin tưởng vào Vương Song cho nên đều bằng lòng rời khỏi đây, đi đến nơi an toàn hơn.

Nhưng chuyện di dời cũng không phải dễ dàng như vậy, chỉ mới thu thập vật tư đã muốn người ngã ngựa đổ, trước đây chưa từng làm chuyện này nên không nhìn ra, hiện tại di chuyển lại xảy ra rất nhiều sự cố.

Không có người chuyên về quản lý cho nên mọi người giống như rắn mất đầu, mọi người đều mạnh ai người đấy làm, khiến không khí trong thôn trở lên ngột ngạt, đất đá bay tán loạn, người không tìm thấy xe, xe không tìm thấy người, đồ vật này kia không biết để đâu, một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, khi đám người Triệu Hân nhận ra muốn chỉnh đốn lại thì không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn này.

Cuối cùng vẫn là Đổng Châu tự thân xuất trận, trực tiếp ra lệnh mọi người làm theo phương án của nàng, cuối cùng mới có thể chậm rãi khôi phục lại trật tự, bắt đầu làm đâu vào đấy, ước chừng tiêu tốn mất hai ngày mới có thể chuẩn bị được tốt công việc.

Người rất nhanh có thể đi nhưng vật tư lại không dễ dàng như vậy, đám người Vương Song thu gom lại vật tư ước chừng chiếm đến mười chiếc xe tải.

Hơn nữa đạn súng, còn có những thứ linh tinh khác, đám người Lý Tân đã sử dụng hết tất cả các xe phát hiện ít nhất còn có một nửa số người không thể lên xe!

Mọi người ở đây đều đã cố hết sức, Đổng Châu lại phải trực tiếp hạ lệnh vứt bỏ tất cả những gì có thể vứt, chỉ để lại lương thực cùng súng ống.

Tất cả mọi người đều xôn xao, đặc biệt là những người bình thường rất nhiều người mang theo toàn bộ gia sản, có tiền mặt, trang sức, đồ cổ, quần áo, chăn,... . . đều mang đi, một khi ném xuống thì cái gì cũng không còn.

Kể cả những người chiến đấu cũng có người động tâm, nếu Vương Song nói như vậy e là không ai dám phản đối, nhưng Đổng Châu làm như vậy khiến rất nhiều người không hài lòng.

Nhưng cuối cùng dưới sự giúp đỡ của đám người Lý Tân mọi người vẫn mang tất cả những thứ dư thừa vứt xuống, khoảng chừng ba bốn mươi chiếc xe tạo thành một đoàn xe vô cùng lớn, gần bảy trăm người chậm rãi hướng về Kim Ngưu trấn.

Trên đường, khí tức của mấy trăm người đã hấp dẫn tới không ít Zombie, may mắn là trận chiến trước đó đã tiêu diệt gần như toàn bộ Zombie gần đó.

Hơn nữa Lý Tân, Chương Nghiệp, Chu Ảnh cùng những Tiến Hoá Giả khác không ngừng tuần tra xung quanh nên cũng không có nhiều sai sót, trên đường đi ngoại trừ những Zombie ngẫu nhiên xuất hiện thì không còn những nguy hiểm nào khác.

Ban đầu mọi người dự định chia nhóm đi nhưng Đổng Châu lo nếu đi thành từng nhóm, một khi có nguy hiểm thì sẽ khó có thể chống cự được, cho nên vẫn giữ vững quyết định cùng nhau di chuyển.

Nghe Triệu Hân kể lại, trong lòng Vương Song cũng cảm thấy may mắn, may mắn bản thân có Đổng Châu tài giỏi như vậy giúp đỡ, nếu không chỉ dựa vào Lý Tân, bọn họ rất có thể đã thật sự xảy ra đại loạn, Vương Song cảm thấy quyết định cứu mẫu tử Đổng Châu lúc ấy đúng là quyết định đúng đắn.

- Lần này đều nhờ có Đổng di, một khi đã vậy ta cũng không thể không tỏ lòng cảm ơn.

Vương Song đứng dậy nhìn về phía Đổng Châu, mỉm cười nói:

- Cho nên ta quyết định bổ nhiệm Đổng di làm tổng tham mưu cho chúng ta! Phụ trách tất cả mọi việc ngoại trừ chiến đấu ở bên ngoài! Nói cách khác, sau này bất kể chuyện gì đều phải bàn bạc với Đổng di, nghe ý kiến của nàng, thậm chí nàng là tổng tham mưu còn có quyền bác bỏ!

- Mọi người thấy thế nào?

Phút chốc mọi người đều sửng sốt, đây cũng quá là hậu đãi rồi, tổng tham mưu, còn có quyền bác bỏ, đây chỉ sợ lại có thêm một Hoàng Thiên Hằng!

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, bầu không khí phòng khách trở nên yên tĩnh, ngược lại vẻ mặt Hoàng Thiên Hằng trấn định, phụ trách chủ yếu là phương diện chiến đấu ngược lại không có gì xung đột với Đổng Châu.

Vương Song thản nhiên nhìn vẻ mặt của mọi người, hắn quyết định như vậy cũng đã suy nghĩ rất kỹ, không phải là nhất thời nông nổi, nhân tài là tất cả những người có dã tâm và khát vọng, mà nhân tài giống như Đổng Châu hắn lại càng muốn nắm trong tay, muốn triệt để kéo nàng lên thuyền của mình, cứ như vậy mọi người ngồi chung một cái thuyền còn sợ không phát huy được công lực sao!

Đồng thời cũng hình thành kìm hãm cho Hoàng Thiên Hằng, một văn một võ đều có được quyền lợi lớn nhưng cũng cản trở nhau, ngược lại có thể hình thành một sự cân bằng rất tốt!

Hơn nữa Vương Song một chút cũng không lo lắng Đổng Châu sẽ phản bội mình, cho dù tâm trí nàng có gian ác, nhưng dưới trướng không có binh lính muốn làm gì cũng không được.

- Được, ta đồng ý, năng lực của Đổng di mọi người cũng đã rõ như ban ngày, chức vị tổng tham mưu này ngoại trừ Đổng di ta cảm thấy không có người nào có thích hợp hơn!

Lý Tân mở miệng, là người đầu tiên tán thành quyết định của Vương Song! Chẳng qua lúc nào Lý Tân đều luôn là người đầu tiên tán thành với quyết định của hắn.

- Ta cũng đồng ý!

- Đồng ý!

Rất nhanh trong phòng khách vang lên từng tiếng phụ hoạ, đa số bọn họ đã hiểu được Vương Song một khi đã quyết định cái gì nếu không có lý do thì sẽ có không làm, chẳng qua là thông báo cho bọn họ mà thôi, cho nên không ai có ý kiến khác.

- Một khi đã như vậy thì quyết định vậy đi!

Vương Song vừa lòng gật đầu, lập tức nhìn về phía Đổng Châu.

Vẻ mặt Đổng Châu bất đắc dĩ cảm tạ Vương Song, nàng cũng đã hiểu được một chút ý tứ của Vương Song, nhưng đối với nàng cũng không có chỗ nào không tốt, ít nhất đối với nàng mà nói, địa vị càng cao cuộc sống sẽ càng tốt, cũng sẽ giúp cho nữ nhi của nàng có thêm tự do, có thể có một cuộc sống tốt.

Liễu Thanh Thanh đứng ở một bên yên lặng nhìn tất cả, trong ánh mắt không thể che dấu được sự kinh ngạc, tuy trước đây đã nghe nói Vương Song còn có một căn cứ nữa nhưng hiện tại phát hiện bản thân còn đánh giá thấp bọn họ, trên người mỗi người đều có một khí thế riêng, hoặc là Tiến Hoá Giả, hoặc là ngồi ở vị trí cao dường như không có ai là người thường.

Vẻ mặt Dư Quang Trung cũng nghiêm túc nhìn những người này, thành thành thật thật ngồi một bên không dám có một chút cử động khác thường.

Lúc này những người khác chuyển ánh mắt nhìn về phía Dư Quang Trung và Liễu Thanh Thanh, ánh mắt không ngừng đánh giá hai người, bọn họ đã nghe nói từ đám người Lý Tân về Liễu Thanh Thanh, hiện tại nhìn qua ngược lại là một nữ nhân mềm mại như nước, ánh mắt Thái Hiểu và Triệu Hân đều gắt gao nhìn chăm chú Liễu Thanh Thanh, trên người nữ nhân này, bọn họ đều cảm nhận được có cảm giác nguy hiểm.

Về phần Dư Quang Trung, các nàng ngược lại không để tâm cho lắm.

Vương Song thấy vậy mỉm cười giải thích một chút về thân phận của hai người.

- Đây là Liễu Thanh Thanh, tạm thời làm việc ở đây.

Đối với Liễu Thanh Thanh, Vương Song chỉ nói sơ lược qua, sau đó giới thiệu Dư Quang Trung với mọi người:

- Đây là Dư Quang Trung, giáo sư Dư, là một chuyên gia về vũ khí!

- Cái gì, chuyên gia vũ khí!

- Thật sao?

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn nam tử đang thành thật ngồi trên ghế, giống như rất khó tưởng tượng một người bình thường như vậy lại là nhân tài bọn họ cần nhất!

Hiện giờ vũ khí vẫn đang là một thiếu hụt rất lớn, có ra mà không có vào, cho dù có nhiều đạn đến đâu thì một ngày nào đó cũng sẽ dùng hết, cho nên tất cả mọi người đều vô cùng khát khao có được cách chế tạo ra đạn.

Hiện tại là nghe được xuất hiện một chuyên gia vũ khí ở ngay trước mặt bọn họ, mới khiếp sợ như vậy!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)