Trong phòng khách, Vương Song ngồi đối diện với nam tử, không khí đã không còn căng thẳng như lúc đầu nữa, vẻ mặt Vương Song ôn hoà, vẻ mặt nam tử cũng là thụ sủng nhược kinh, Liễu Thanh Thanh rót trà cho hai người.
Sau khi nghe được đối phương giới thiệu, Vương Song đã biết được nam tử này tên là Dư Quang Trung là giảng viên được đại học Giang Nam mời riêng, giảng viên về chuyên ngành chế tạo máy móc nhưng cũng rất ít khi lên giảng bài, một tháng có thể đến giảng một lần đã không tồi rồi, cái này thật ra cũng không phải hắn ta cố ý làm vậy, mà hắn là nghiên cứu viên của sở nghiên cứu vũ khí thành phố Giang Nam, chủ yếu phụ trách phân tích vũ khí súng ống.
Đương nhiên đây đều là hắn nói, có phải sự thật hay không Vương Song không biết được, nhưng Vương Song tin rằng sẽ không có ai dám lừa gạt hắn, hơn nữa Tô Vi sẽ rất nhanh sẽ tới, đến lúc đó hỏi nàng sẽ biết, nếu như là thật thì tất cả đều vui vẻ còn nếu là giả Vương Song tất nhiên sẽ có cách làm cho hắn ta biết được kết cục khi lừa gạt hắn.
- Giáo sư Dư, ta không hiểu vì sao người lại không sớm nói ra thân phận của mình, nhất định phải dùng cách mạo hiểm như vậy để nói với ta? Nếu ngươi nói thân phận của mình cho bọn họ thì có lẽ bọn họ sẽ chủ động đưa ngươi đến gặp ta!
Vương Song có chút nghi hoặc hỏi han.
Dư Quang Trung nghe vậy, cười khổ một tiếng, nói ra nguyên nhân.
Hoá ra trước đây công việc của hắn mang tính chất bí mật, bản thân hắn lại càng ghét những người ác, mới đầu đã nghĩ đám Vương Song là những tên côn đồ cho nên vẫn không có để lộ thân phận của mình, càng không muốn làm việc cho Vương Song, sau đó dần dần biết được đám người Vương Song không phải là những tên côn đồ, đã quen với điều kiện sống dư giả trước đây, hiện tại đột nhiên thay đổi tuy không đến mức đói chết nhưng mỗi ngày đều là một ít bánh mỳ, dưa muối, rau xanh linh tinh, thịt được chia rất ít, cho nên hắn không thể chịu đựng được.
Nhưng hắn vẫn cẩn thận theo thói quen, lo rằng bản thân không gặp được thủ lĩnh nơi này, bị những người khác vùi dập hoặc là che dấu cho nên khi nhìn thấy Vương Song xuất hiện, đám người Lý Tam cung kính đối với hắn như vậy làm cho hắn ta biết được đó hẳn là một nhân vật lớn, mới trực tiếp hành động như vậy.
Nghe Dư Quang Trung giải thích, Vương Song đã thoải mái hơn, ở Mạt Thế bất kể hành động cẩn thận nào cũng không quá đáng, dù sao ai cũng không biết được nội tâm bên trong những người kia đang cất giấu một linh hồn độc ác đến cỡ nào.
Liễu Thanh Thanh đứng một bên rũ mắt xuống, giống như cái gì cũng không nghe thấy.
- Ha ha, giáo sư Dư, ta nghĩ mọi người trong căn cứ của ta rất nhanh sẽ tới, đợi đến khi bọn họ đến đây, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một vị trí thích hợp, hiện tại ngươi hãy ở tạm chỗ này đi!
Vương Song cười nói, trái lại không có vội vàng sắp xếp vị trí cho Dư Quang Trung, quay đầu nhìn về phía Liễu Thanh Thanh:
- Thanh Thanh, ngươi đi sắp xếp một phòng cho giáo sư Dư, chuẩn bị cho hắn vài bộ quần áo tốt, mặt khác bảo phòng bếp làm mấy món ăn sáng, an ủi giáo sư Dư một chút, nếu hắn ta còn có yêu cầu nào thì ngươi cứ nói cho Lý Tam để cho hắn đi làm!
- Vâng, Vương đội trưởng!
Ánh mắt Liễu Thanh Thanh di chuyển, giống như có chút oán trách nhìn thoáng qua Vương Song, thanh âm ôn nhu trả lời.
Vương Song không chịu nổi ánh mắt ôn nhu như nước này của Liễu Thanh Thanh, vội vàng quay đầu đi nhất thời làm cho đôi mắt Liễu Thanh Thanh hiện lên một chút ý cười.
- Cảm ơn Vương đội trưởng! Cảm ơn Vương đội trưởng!
Dư Quang Trung nghe được sắp xếp của Vương Song, vội vàng đứng dậy kích động nói, hắn thân là một nhân viên nghiên cứu khoa học, có thể nói cuộc sống trước đây không phải là đại phú quý nhưng cũng coi như là trung lưu, làm sao có thể trải qua cảnh tượng khắp nơi trên mặt đất đều là Zombie, lại càng không thể trải qua hoàn cảnh ác liệt có thể chết đói bất cứ lúc nào.
Cho nên hắn vô cùng muốn quay lại cuộc sống trước đây, may mắn năng lực của hắn đủ để duy trì địa vị của mình ở thời Mạt Thế, hắn cũng hiểu được chính bởi vì căn cứ của Vương Song cần có người tài giỏi như hắn, nếu chỉ là một tên côn đồ thì năng lực của bản thân, trong mắt bọn hắn cũng không khác gì tờ giấy vụn!
Cho nên khi nghe được sắp xếp của Vương Song, hắn vô cùng vui sướng, nhìn Liễu Thanh Thanh một bên có khí chất dịu dàng như nước, trong ánh mắt cũng hiện lên một chút hâm mộ nhưng rất nhanh chuyển ánh mắt đi, hắn hiểu được loại nữ nhân này bản thân hắn không thể có được, nhìn bộ dáng kia rõ ràng đã có một mối quan hệ với Vương Song, bản thân hắn là thủ hạ của Vương Song nên không dám nhìn nhiều, dù sao so sánh giữa mạng và nữ nhân, mạng vẫn quan trọng hơn.
Vương Song sắp xếp xong, đang muốn đi ra ngoài đột nhiên bên ngoài Lý Tam đột nhiên xuất hiện chậm rãi tiến vào, nhìn thấy bầu không khí giữa Vương Song và Dư Quang Trung hài hoà như vậy, vẻ mặt không khỏi có chút sửng sốt, biết chắc chắn lời nói của người kia đã đả động đến Vương Song nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm, có chút vui sướng mở miệng nói:
- Vương đội trưởng, Triệu tiểu thư, Hoàng đội trưởng bọn họ đã tới rồi!
- Tới rồi!
Vương Song lộ vẻ kinh ngạc, lập tức cười khổ một tiếng:
- Ai, đều do ta, thật không ngờ bọn họ tới đây nhanh đến vậy!
- Ha ha, Vương đội trưởng, chúng ta cũng không dám trách ngươi!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng cười to, một đám người vừa nói vừa cười đi về phía này.
Vương Song thấy rõ đó là Hoàng Thiên Hoằng, Đổng Châu, Lý Tân, đám người Triệu Hân, một đám hơn mười người, có to có nhỏ cả trai lẫn gái đều đi về phía này.
- Vương Song ca ca! Mộng Kỳ nhớ ngươi muốn chết!
Đột nhiên một bóng dáng xinh đẹp từ trong đám người đi ra, nhào về phía Vương Song.
Vương Song cười đỡ lấy thân hình nhào về phía mình, ôm lấy cổ hắn, hương thơm của tiểu cô nương truyền vào trong mũi hắn.
- Tiểu nha đầu, mấy ngày nay ta không ở đó, ngươi không phải lại khiến dì Đổng tức giận chứ!
Nghe được lời nói của Vương Song, khuôn mặt nhỏ nhắn đang vui vẻ của Đổng Mộng Kỳ lập tức xị xuống, có chút chột dạ nhìn Đổng Châu ở phía sau:
- Mới không có đâu! Mộng Kỳ rất nghe lời!
- Hừ, nghe lời mà chạy khắp nơi không thấy bóng dáng người hả!
Âm thanh Đổng Châu truyền đến làm cho cái đầu nhỏ của tiểu nha đầu co rụt lại, ôm chặt Vương Song không buông tay.
- Tiểu Song, mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi!
Đổng Châu nhìn Vương Song, trên mặt lộ ra tươi cười.
Vương Song cười:
- Nào có vất vả gì, trái lại là các ngươi, lần này tiến hành chuyển chỗ hẳn là có rất nhiều chuyện phải làm đi, ta không giúp đỡ được thực sự là hổ thẹn!
- Ừ, Vương Song ca ca, ngươi không biết đâu, lần này nhiều người đi lắm, hơn nữa còn cả vật tư, trong thời gian ba ngày này may là có mẫu thân chỉ huy thoả đáng, nếu không cho dù là bảy ngày cũng không thể nào hoàn thành!
Tiểu nha đầu lúc này trên người Vương Song đôi mắt vừa chuyển, vội vàng tranh công cho mẫu thân của mình, muốn làm dịu cơn giận của mẫu thân đối với mình.
- Đi xuống người Vương Song ca ca đi, mỗi lần đều như vậy, tiểu Song cũng không phải cái cây cho con lười là ngươi dựa vào đâu!
Đổng Châu trừng mắt nhìn tiểu nha đầu, lập tức hướng về Vương Song:
- Tiểu Song đừng nghe nàng nói lung tung, lần này là mọi người cùng nhau cố gắng cho nên mới có thể đi nhanh như vậy, an toàn vận chuyển thành công, bất kể là Triệu Hân, hay Hoàng đội trưởng hay là Lý Tân thiếu một người bọn họ cũng đều không thể hoàn thành!
- Ha ha, dì Đổng, ngươi cũng đừng khiêm tốn lần vận chuyển này thật sự là toàn bộ nhờ vào sự chỉ huy thoả đáng của ngươi, nếu không không biết có bao nhiêu nhiễu loạn!
Hoàng Thiên Hằng đi vào phòng khách, ánh mắt không dấu vết lướt qua mấy người bên trong này một chút, cười nói với Vương Song.
Rất nhanh hơn mười người tiến vào trong đại sảnh, đại sảnh yên tĩnh lập tức trở nên có sinh khí, may mắn phòng khách cũng đủ lớn, cho dù là một trăm người cũng đủ chỗ, cho nên cũng phải chen chúc nhau chút nào.
Vương Song có chút nghi hoặc khi nghe câu nói của Hoàng Thiên Hằng, không hiểu nhìn về phía mọi người, tiểu nha đầu trên người Vương Song có chút không tình nguyện đi xuống, đi ra phía sau Đổng Châu im lặng ngồi xuống.
- Vẫn là để ta nói đi!
Cuối cùng vẫn là Triệu Hân giải thích cho Vương Song.