Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 129: Chỗ ở mới!

Chương Trước Chương Tiếp

- Bịch bịch bịch!

Tiếng bước chân lên cầu thang nối tiếp vang lên, rất nhanh một đám người cầm súng ống vọt vào phòng nhìn toàn bộ cảnh trước mắt, xương cốt đầy đất, trong nồi nước đang sôi thỉnh thoảng lộ ra một ít tóc, cánh tay bị gặm dở khiến cho nơi này giống như một cái lò mổ.

- Oẹ!

Một người không nhịn được trực tiếp chạy đến một bên nôn mửa, cho dù bọn họ thân là chiến sĩ cũng thật sự không thể ngờ rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như thế này.

Dẫn đầu là Lý Tam, trước đây sau khi giết Hùng Kim Lực hắn là người đầu tiên đầu quân thành người của Vương Song, trước đó làm phụ tá của Lý Tân nhưng sau lại bị điều tới làm thủ hạ cho Triệu Hân, phụ trách nhân sự của thôn Lý gia, lần này cũng đi theo Vương Song.

Lúc này trên mặt Lý Tân cũng hiện lên sát ý nồng đậm, đối với những tên ăn thịt người bất luận là ai đều tuyệt đối không thể bỏ qua cho chúng.

Sau khi nhìn thấy Vương Song đứng bên cạnh sắc mặt đột nhiên thay đổi, vừa muốn mở miệng thì chợt bên tai truyền đến tiếng kêu to.

- Vị trưởng quan này, cứu mạng, cứu mạng!

Lý Tam quay đầu nhìn lại, thấy ba nam tử đi tới đây, vẻ mặt khóc lóc mở miệng kể lể, chỉ vào Vương Song:

- Trưởng quan, là hắn, hắn muốn giết bọn ta! Cứu bọn ta với!

Ánh mắt Liễu Lôi biến đổi muốn mở miệng giải thích nhưng lại không nói ra lời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.

Trái lại Vương Song không để ý, vẻ mặt châm chọc nhìn ba tên trước mắt.

Sát ý trong mắt Lý Tam giảm bớt một chút nhìn ba nam tử này, giọng nói giống như trong hầm băng:

- Xương cốt trên mặt đất này, đã có chuyện gì xảy ra?

Phía sau Lý Tam, tất cả mọi người chậm rãi tới gần nhìn ba người này giống như nhìn người đã chết, tình huống này căn bản không cần phải giải thích bọn họ cũng hiểu được rõ ràng mọi chuyện, nhưng ba nam tử này cũng không biết thân phận của Vương Song cho nên trực tiếp mở miệng hắt bát nước bẩn.

- Trưởng quan, bọn họ, đều là do người kia, hắn vậy mà lại ăn thịt người, ba người bọn ta nhìn không được cho nên muốn cứu tiểu cô nương này, ai biết được thực lực của hắn lại mạnh như vậy, bọn ta không phải là đối thủ của hắn, hắn còn muốn giết chết bọn ta nữa!

Ba nam tử khóc lóc kể lể, mang chuyện không hợp lẽ trời đổ lên trên người Vương Song, bọn họ đều biết một khi bị người phát hiện đám người bọn họ ăn thịt người, tuyệt đối sẽ chết không chỗ chôn thân, cho nên có đánh chết bọn họ cũng không thừa nhận.

- Không, không, không phải hắn... ... .

Liễu Lôi một bên nghe thấy ba ác ma thế mà lại mang chuyện ăn thịt người đổ lên người ân nhân cứu mạng của mình không khỏi có chút khẩn trương, muốn mở miệng giải thích cho Vương Song, kết quả là nói được mấy chữ đã không còn sức mở miệng, thể lực của nàng căn bản không thể khôi phục trong thời gian ngắn như vậy.

Vương Song cười trấn an Liễu Lôi một chút, khoát tay một cái, một người phía sau Lý Tam lập tức tiến đến cõng Liễu Lôi rời đi.

- Chuyện gì vậy?

Ba tên trước mặt vẻ mặt ngây ngốc nhìn thấy Vương Song tuỳ ý phân phó giống như đối với thuộc hạ của mình, vẻ mặt mờ mịt không rõ đây là chuyện gì.

- Vương đội trưởng, ba tên này xử lý như thế nào?

Lý Tam cung kính mở miệng hỏi Vương Song.

- Mang ba tên này đi, mấy tên này đã có gan ăn thịt người, thì không thể làm cho bọn hắn chết đơn giản như vậy được!

Vương Song hít một hơi, cố nén tức giận trong lòng.

- Ngươi, ngươi là?

Ba tên đột nhiên hiểu được, vẻ mặt giật mình nhìn Vương Song, suy nghĩ cẩn thận cả ba sắc mặt đều trở nên tái mét.

- Răng rắc!

Đột nhiên ba âm thanh răng rắc vang lên, Liễu Lôi sợ hãi nhìn một bóng người xuất hiện, ba nam nhân trực tiếp ngã trên mặt đất giống như một đống bùn nhão tứ chi cũng trực tiếp bị đánh gãy!

- Tay của ta, chân của ta!

- A, tất cả đều bị chặt đứt rồi!

Ba người nằm trên mặt đất không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng lúc này cũng không có ai quan tâm.

- Vì để phòng vạn nhất, vẫn phải cẩn thận một chút!

Vương Song mở miệng nói, nói xong có vài người tiến lên nâng ba người đi.

- Mang tiểu cô nương này đi, hiện tại nàng đang rất đói bụng, cho nàng một chút đồ ăn là được.

Vương Song nhìn bộ dáng Liễu Lôi giống như đang nghĩ tới điều gì đó, mở miệng phân phó người đang cõng tiểu nữ hài.

- Ta, mẫu thân ta. .. ở...

Đột nhiên Liễu Lôi mở miệng, thấp giọng thì thào, thanh âm giống như tiếng muỗi kêu vô cùng nhỏ bé.

Nhưng Vương Song lại nghe rất rõ ràng, ý của nàng là nàng còn có mẫu thân bị nhốt ở một nơi nào đó, Vương Song muốn giao chuyện này cho Lý Tam chỉ là khi nhìn ánh mắt vô cùng trong sáng của tiểu cô nương, lời nói đến miệng lại thay đổi.

- Ta sẽ đi tìm mẫu thân giúp ngươi!

Đoàn người dựa vào lời nói của tiểu cô nương này đi vào một nơi trong tầng hầm, mở cửa ra nhìn thấy một nữ nhân đang ngất trên mặt đất, xung quanh sạch sẽ đến mức ngay cả một lọ xì dầu cũng bị uống sạch, không còn một giọt, cho dù là cái gì có thể ăn được đều đã bị ăn hết, không có sót lại một chút gì.

Nhìn bộ dáng nữ nhân này tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ngã trên mặt đất, tóc đen dài như thác, sắc mặt tái nhợt, nhưng nhìn khuôn mặt cũng là một thiếu phụ xinh đẹp, dáng người có lồi có lõm, có thể là do bị đói cho nên trông vô cùng gầy yếu.

Vương Song tiến lên nghe nhịp tim của đối phương một chút, trái tim yếu ớt nảy lên, hô hấp cũng như có như không, có thể nói đã bước một chân vào quỷ môn quan.

Trong tay Vương Song lấy ra một túi sữa bò, xé mở một đầu lỗ hổng cẩn thận cho sữa chậm rãi chảy vào trong miệng của thiếu phụ.

Thiếu phụ theo bản năng mấp máy môi sữa theo cổ họng chầm chậm nuốt vào, chỉ trong chốc lát, một gói sữa đã bị uống hết.

Vương Song không tiếp tục cho nàng ăn thêm gì, sau khi trải qua cơn đói thì dạ dày sẽ bị co lại, không thể ngay lập tức ăn quá nhiều thức ăn, nếu không dạ dày sẽ phình to và bị vỡ.

Vương Song ôm lấy người thiếu phụ này, đi về toà trạch viện trong tiểu trấn, toà trạch viện này giống như một biệt thự thời cổ đại, bên trong có mười gian phòng, phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp đầy đủ mọi thứ, chẳng qua bên ngoài có vẻ cổ kính nhưng nội thất bên trong lại được trang hoàng hiện đại, phá huỷ các yếu tố cổ xưa của ngôi nhà.

Đám người Lý Tân đã tới nơi này trước, mang mọi thứ bên trong lẫn bên ngoài của ngôi nhà xem xét một lượt, thậm chí cả một con kiến nhỏ cũng không bỏ qua cho đến khi chắc chắn rằng không còn một con Zombie nào.

Đây là chuẩn bị cho Vương Song, dù sao sau này một khi chuyển qua đây, đám người Vương Song đều phải ở nơi này, nơi để thảo luận bình thường cũng sẽ ở trong này, cho nên cần phải là một địa điểm rộng rãi, vậy nên nơi này rất lý tưởng.

Đây là do Lý Tân biết được từ trong miệng những người sống sót được cứu ra, tòa trạch viện này có kiến trúc đặc sắc nhất trong tiểu trấn, dù là những người đến du lịch đều sẽ tới thăm quan nơi đây, đây cũng là kiến trúc lớn nhất trong tiểu trấn.

Nhìn Vương Song ôm một nữ tử đến, Lý Tân trực tiếp dành ra một căn phòng để Vương Song mang người vào, đồng thời Liễu Lôi cũng được đặt ở trên giường, các nàng đều là bởi vì đói cho nên chỉ cần nghỉ ngơi tốt, lại bổ sung một chút năng lượng hẳn là có thể khôi phục lại.

Nhưng làm cho Vương Song cảm thấy vui sướng hơn cả là nơi này thế nhưng lại có một phòng y tế nhỏ, bên trong còn có một ít thuốc men, thậm chí còn có một y tá may mắn sống sót được Lý Tân cứu, trực tiếp sắp xếp ở bên trong toà nhà này, đang truyền dịch glucozo cho hai nữ tử một lớn một nhỏ trên giường.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)