- Đã chuẩn bị kỹ càng!
Hoàng Thiên Hằng thấy mọi người có một chút dao động, sắc mặt không đổi, hét lớn:
- Bây giờ mọi người hãy phấn chấn tinh thần lên, một khi Zombie xông tới, tất cả chúng ta đều sẽ chết!
- Hãy nhớ rằng, sau lưng các ngươi còn có lão nhân và hài tử, nếu các ngươi còn một chút khí thế của nam nhân thì hãy nghiêm túc chiến đấu cho ta, dù các ngươi có chết trong trận chiến, ta cũng sẽ thay các ngươi chăm sóc gia đình của các ngươi, nhưng một khi các ngươi chạy đi, như vậy các ngươi không chỉ bị đại đội giám sát trực tiếp bắn, mà còn bị mọi người phỉ nhổ!
- Các ngươi thử nghĩ xem, trở thành anh hùng được mọi người ngưỡng mộ, cống hiến vì bản thân và gia tộc, hay là làm một con chuột bị khinh thường, không nhận được thứ gì!
Giọng nói của Hoàng Thiên Hằng vang lên, trong lòng mọi người có chút chấn động, ánh mắt sợ hãi dần dần tiêu tán thay vào đó là điên cuồng nhìn về đám Zombie phía trước, phải biết rằng một khi bọn họ bỏ chạy, đội đội giám sát cầm súng phía sau sẽ không thủ hạ lưu tình, sẽ trực tiếp bắn bọn họ thành cái sàng.
Còn đám người Triệu Hân, ở phía cuối cùng. Lúc đầu, khi thấy Vương Song không ở bên cạnh mọi người, bọn họ đều nghĩ rằng Vương Song đang gặp nguy hiểm, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, sau khi nhìn thấy Vương Song phá vòng vây của đám Zombie mới từ từ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn thấy một đám Zombie đáng sợ như vậy, tâm cũng bị treo lên cao.
- Hân tỷ, ngươi cảm thấy chúng ta có thể ngăn cản đám Zombie này sao?
Thái Hiểu căng thẳng nhìn Triệu Hân hoảng sợ hỏi. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ như vậy, đám Zombie gần như liên kết thành thủy triều, Thái Hiểu rất sợ mình sẽ bị thủy triều đen này nhấn chìm trong nháy mắt.
- Ta tin hắn!
Ngữ khí Triệu Hân cực kỳ kiên định, dường như có một sự tin tưởng vô định với Vương Song, trước đó nàng đã đi theo Vương Song, cho nên biết Vương Song có dị năng, hắn luôn có thể làm điều gì đó khiến những người khác phải kinh ngạc, đó là một trong những lý do khiến nàng dần yêu Vương Song. Vì vậy, Triệu Hân tin rằng lần này Vương Song vẫn có thể làm được.
Hoàng Bối Bối và Đổng Châu đứng bên cạnh bọn họ, nhìn thấy cảnh tượng ở phía xa cũng hơi sốc, mặc dù Đổng Châu là huyền thoại trong giới kinh doanh, nhưng đây là lần đầu tiên nàng phải đối mặt với cảnh tượng này còn đáng sợ hơn cả ngàn quân. Dù vậy, trong trái tim sắt đá của nàng vẫn có chút xao động.
- Tiểu Song, ta hy vọng ngươi có thể giải quyết cuộc chiến kinh hoàng này!
Trong lòng Đổng Châu thở dài, mặc dù không hiểu quân sự, nhưng nàng biết, chỉ có ba đến năm trăm người mà giết mấy chục ngàn Zombie này chỉ là một giấc mơ. Vì vậy, nàng chỉ có thể đặt hy vọng vào Vương Song. Tin rằng thanh niên này sẽ khiến nàng ngạc nhiên.
Ở một bên khác, Lý Tân thấy Vương Song đã liên tục vẫy tay ra hiệu cho Vương Song nhanh chóng lên xe, bóng dáng Vương Song như một bóng ma, đột nhiên vượt qua khoảng cách hàng chục mét, “rầm” một tiếng lao vào trong xe.
Nhưng bọn họ chưa kịp mở miệng, hắn đã hét ầm lên:
- Lái nhanh, lái nhanh hết mức có thể!
Mọi người đều giật mình, tài xế trên xe vô thức đạp ga lao xuống phía dưới. Chiếc xe lao về phía trước như mũi tên rời dây cung, mọi người đều cảm thấy cơ thể mình dường như đang lùi lại.
Đám người Lý Tân cảm thấy một luồng gió mạnh theo miệng thổi vào phổi khiến bọn họ gần như muốn ngạt thở.
Chỉ trong vài giây, chiếc xe đã cách đám Zombie một khoảng xa, sau khi Lý Tân ổn định thân thể thì vội vàng hỏi:
- Tiểu Song, ngươi không sao chứ?
Điều đầu tiên hắn hỏi không phải là Vương Song có lấy được chùm ánh sáng màu bạc kia không, mà hỏi Vương Song có gặp nguy hiểm không.
Vương Song lắc đầu, áo giáp trên người hắn đã được thu lại, trở lại hình dáng ban đầu.
- Tiểu Song, đây là?
Lúc này, mọi người nhìn thấy trong tay Vương Song có một vật giống như lựu đạn màu bạc, trong mắt lóe lên một tia sáng, trong lòng hiện lên một suy đoán, Chương Nghiệp tò mò hỏi:
- Vương đội, chẳng lẽ thứ ngươi cầm trong tay chính là bảo vật trong chùm sáng màu bạc kia sao?
Mọi người nhất thời im lặng, tất cả đều nhìn Vương Song.
Thần sắc Vương Song không đổi, thấy ánh mắt tò mò của mọi người, gật đầu, khóe miệng mang theo ý cười, không trả lời, chỉ nhìn đám Zombie đang đuổi theo sát phía sau mình.
- Tiếp theo, để ta xem uy lực của ngươi!
Vương Song thấp giọng nói nhưng mọi người đều nghe rõ. Nói xong, nhìn thấy đám Zombie cách xa hơn trăm mét, trong mắt lóe lên một tia sáng, gầm lên một tiếng, bắp thịt trên người phình lên như rồng có sừng, trực tiếp vung tay.
- Đi!
Ngay lập tức, mọi người kinh ngạc nhìn Vương Song trực tiếp ném đi bảo vật mà hắn vừa giành được trong tay đám Zombie, rơi thẳng vào trung tâm đám Zombie.
- Tiểu Song, ngươi điên rồi! Đây là bảo vật ngươi vất vả mới có được sao lại lại ném đi như vậy chứ!
Lý Tân kinh ngạc, khó hiểu nói.
Mọi người cũng há hốc mồm không hiểu vì sao Vương Song lại ném bảo vật đi.
- Nằm xuống!
Vương Song gầm nhẹ một tiếng, vừa rồi mọi người đều có kinh nghiệm, nên trực tiếp xuống nằm không cần hỏi tại sao.
- Rầm!
Một âm thanh kinh hoàng vang lên giống như một tiếng nổ lớn, như trận động đất ập đến. Xe cộ cong queo nhưng may là cách đám Zombie hơn trăm mét nên không bị thiệt hại gì. Đám người Lý Tân lặng lẽ ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn một đám mây hình nấm đột nhiên xuất hiện giữa đám Zombie ở phía xa, đám mây hình nấm bay lên bầu trời, bao phủ khoảng cách gần trăm mét. Có thể được nhìn thấy rõ ràng trong phạm vi hàng chục dặm.
Sóng xung kích đáng sợ lan ra tứ phía, trên đường đi mọi thứ đều bị phá hủy, cây cối, hoa lá đều bị gãy đổ. Một hố sâu khổng lồ xuất hiện trong đám Zombie. Trong hố sâu, tất cả Zombie, không riêng gì Zombie, mọi thứ đều bị tiêu diệt, không còn dấu vết gì.
Đám người Vương Song thậm chí không cần đếm nhưng cũng biết được đám Zombie tổn thất rất nhiều, ít nhất tám ngàn con Zombie đã chết trong đợt tấn công này!
- Kít!
Chiếc xe đang lắc lư lập tức dừng lại, tất cả mọi người ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin vào mắt mình, xung quang hố sâu khổng lồ có không ít Zombie bị đứt tay, đứt chân, từ từ bò về phía đám người Vương Song, lác đác rời rạc.
- Điều này, làm sao có thể?
Đám người Hoàng Thiên Hằng đứng ở cửa thôn nhìn cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt đờ đẫn, chỉ thấy Vương Song ném một vật gì đó vào đám Zombie, sau đó nhìn thấy một đám mây hình nấm khổng lồ nổi lên, vô số Zombie trực tiếp hóa thành cát bụi, nguy cơ sinh tử của cả thôn đã được giải quyết.
- Vương Song, hắn lại cứu chúng ta một mạng!
Hoàng Thiên Hằng tự lẩm bẩm, nhưng trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc. Hắn cảm thấy mình đánh giá Vương Song rất cao, nhưng không ngờ rằng thứ mà Vương Song mang đến cho bọn họ lại chấn động hơn nhiều, đặc biệt là lúc này.
Những người khác cũng vậy, tất cả đều ngây người nhìn vụ nổ kinh hoàng phía xa, đám ngươi Triệu Hân vô cùng vui vẻ, bọn họ đã sống sót qua nguy cơ lần này.
- Đây chính là nam nhân của ta!
Triệu Hân nảy ra ý nghĩ này, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào.
Hoàng Bối Bối nhìn bóng dáng của Vương Song, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị, sâu trong lòng nàng dường như bị kinh động, nổi lên gợn sóng.
- Ta biết ngươi sẽ không bao giờ làm ta thất vọng!
Đổng Châu nhìn mọi thứ trước mặt, trong mắt mang theo ý cười, sự căng thẳng trong lòng cũng dần dần buông xuống.
Ngay lập tức, mọi người chìm đắm trong vui mừng.