Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 112: Giết chết trầm hải

Chương Trước Chương Tiếp

Hoàng Thiên Hằng đạm mạc nhìn Trầm Hải, ánh mắt hiện lên một chút châm chọc.

- Ha ha, Hoàng Thiên Hằng, ta thật sự bội phục ngươi, dù sao cũng từ hai bàn tay trắng trở thành thủ lĩnh nắm trong tay hàng trăm người, ngươi thật sự khiến người ta kính nể, nhưng ngươi không nghĩ đến thế giới này có sự tồn tại của Tiến Hóa Giả sao.

- Chỉ cần Tiến Hóa Giả ở phe ta, ngươi sẽ mãi mãi không có cơ hội đạp lên đầu của ta đâu!

Trầm Hải vô cùng càn rỡ, hắn vô cùng tự tin nhìn đám người Hoàng Thiên Hằng.

Hoàng Thiên Hằng nghe vậy chỉ cười:

- Vậy à?

Trầm Hải nghe vậy, sửng sốt, hắn mạnh mẽ quay đầu nhìn ba Tiến Hóa Giả ở bên cạnh mình, lập tức phát hiện một cây súng lục đang chĩa lên đầu của hắn. Chủ nhân của súng lục lại là một trong ba Tiến Hóa Giả mà hắn tin tưởng nhất, Đặng Mai.

- Đặng Mai, ngươi, lại phản bội ta!

Vẻ mặt Trầm Hải lộ vẻ không dám tin, hắn đối đãi với những Tiến Hóa Giả này luôn rất tốt, từ lúc bọn họ nghèo túng hắn đã giúp đỡ bọn họ, những người này cũng có suy nghĩ giống như hắn, sau khi trưởng thành lại vô cùng tin tưởng hắn, cho dù phản bội lại Hoàng Thiên Hằng cũng không hề do dự, thế mà lại không ngờ người mà mình tin tưởng nhất lại phản bội mình.

- Đặng Mai, ngươi làm gì vậy! Mau bỏ súng trong tay ra! Có lẽ Trầm ca còn để cho ngươi một con đường sống.

Hác Đại Hải và Lữ Triết đều biến sắc, vô cùng kinh hãi nhìn Đặng Mai.

Đặng Mai dường như chìm đắm trong màn sương băng lạnh giá, hắn cười nhẹ, giống như đóa hoa hồng băng nở rộ.

- Đến bây giờ ta vẫn không phải là người của ngươi, sao có thể nói là phản bội?

- Ta vẫn luôn là người của Hoàng thúc! Nhưng tạm thời phải ở bên cạnh ngươi, giúp hắn canh chừng ngươi mà thôi!

- Cái gì, ngươi là người của Hoàng Thiên Hằng! Sao có thể!

Trầm Hải nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi, những người còn lại cũng thế, bọn họ đều không ngờ Đặng Mai từ trước đến giờ đều không phải là người của Trầm Hải.

- Đúng vậy, lúc ta còn nhỏ được Hoàng thúc thúc cứu, nếu không phải hắn, có thể ta đã chết từ lâu rồi, cho nên, sao có thể giúp ngươi đối phó hắn được!

Đặng Mai thản nhiên cười, súng trong tay vẫn gắt gao chĩa lên đầu của Trầm Hải,

- Hôm nay nếu mọi người đã lật đẩy nhau hết, vậy ta cũng không giấu nữa.

Trầm Hải gắt gao nhìn Đặng Mai, tiện tay chỉ về phía Hoàng Thiên Hằng nói:

- Lợi hại, không hổ là vương giả một thời, vậy mà lại có thể cài người vào bên cạnh ta được.

- Quá khen, đây chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi.

Hoàng Thiên Hằng cười nhạt nói.

- Ha ha, ngươi thật sự nghĩ rằng mình nắm chắc phần thắng à, có phải ngươi xem thường Trầm Hải ta quá rồi không? Ngươi nghĩ ta đơn giản quá rồi đấy.

Đột nhiên, Trầm Hải bất chấp khẩu súng trong tay Đặng Mai, gương mặt lộ ra ý cười châm chọc.

Đặng Mai biến sắc, muốn nổ súng, đột nhiên, một lưỡi đao lạnh như băng kề sát trên cổ nàng, nhất thời khiến nàng không thể nhúc nhích được.

Trầm Hải trực tiếp cướp khẩu súng trogn tay Đặng Mai, lạnh mặt nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Hằng nói:

- Có phải rất tò mò muốn biết hắn là ai không?

Nói rồi, nhìn về phía nam tử mặc áo jacket, dường như được bóng đêm bao phủ ở phía sau lưng Đặng Mai.

- Hắn, hắn chính là lá bài tẩy mà ngươi vẫn luôn che giấu nhỉ!

Hoàng Thiên Hằng nhìn thấy người này, có chút tò mò nói. Lúc trước hắn cũng hơi cảm nhận được bên cạnh Trầm Hải có một người thần bí, đó cũng là lý do khiến hắn mãi vẫn không ra tay, chính là vì kiêng kỵ người này.

- Chu Ảnh, long trọng giới thiệu với mọi người, đây là Tiến Hóa Giả cường đại nhất bên cạnh ta, cũng chính là người ta tin tưởng nhất! Năng lực của hắn chính là Hắc Ám Tiềm Hành!

Trầm Hải đắc ý giới thiệu thủ hạ cường đại nhất của bản thân mình với mọi người.

Bây giờ người kia đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đặng Mai, lại khiến bọn họ không thể phát hiện được, cho dù là khả năng che chắn cảm giác của Lữ Triết cũng chưa chắc có thể làm ra được việc này.

Vương Song ở một nơi bí mật nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện, có chút tò mò, thử vận dùng Dò Xét Chi Nhãn của mình xem thử.

- Tiến Hóa Giả tiên thiên tính: đặc thù hình Tiến Hóa Giả.

- Cấp bậc: Cấp sáu!

- Kỹ năng: Ám Dạ Tiềm Hành! Có thể che giấu thân thể trong đêm đen, năng lực có thể nâng cao tốc độ trên diện rộng!

- Nhược điểm: Lực công kích không cao, nhưng thắng ở chỗ quỷ dị! Ban ngày tác dụng của loại kỹ năng này trên diện rộng sẽ chậm lại!

- Đánh giá: Đây là một năng lực tương đối quỷ dị, thắng ở chỗ vô cùng quỷ dị, vào ban đêm giống như một cái bóng, có thể che giấu thân ảnh của bản thân, là sát thủ trong đêm!

Vương Song nhìn số liệu mà bản thân nhận được, trong mắt xuất hiện tia sáng nhàn nhạt, đây đúng là một kỹ năng không tồi, có thể che giấu cơ thể bản thân, giống như một ám dạ sát thủ vậy, nếu bản thân mình có được nó, có lẽ sẽ khiến năng lực của bản thân trở nên mạnh hơn nữa.

- Ha ha, Hoàng Thiên Hằng, ngươi không ngờ chứ gì, ta còn một thủ hạ như vậy, Chu Ảnh, giết nàng đi! Sau đó giải quyết luôn Hoàng Thiên Hằng!

- Nếu ngon ngọt không được, thì cũng đừng trách ta tàn ác. Những kẻ về phe Hoàng Thiên Hằng, không giữ lại bất kỳ kẻ nào cho ta!

- Đại Hải, Lữ Triết, các ngươi đi giải quyết những người khác, ta lại muốn xem thử hôm nay có bao nhiêu người dám phản ta!

Trầm Hải lãnh khốc nói.

Mấy người kia nghe vậy, đều gật đầu bảo vâng, tiếng của Chu Ảnh nghe ra có hơi khàn khàn, chủy thủ trong tay chém về phía trước, lập tức giải quyết Đặng Mai.

- Lần này, ta xem thử còn ai có thể giúp được ngươi!

Trầm Hải nhìn Hoàng Thiên Hằng, trào phúng nói.

Nhưng vừa dứt lời, hắn cũng phát hiện vẻ mặt của Hoàng Thiên Hằng cũng đầy vẻ châm chọc, hắn có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn lại thì phát hiện ba Tiến Hóa Giả của mình không có bất kỳ hành động gì. Đều ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như không nghe theo lời của hắn.

- Các ngươi làm gì vậy, ta bảo các ngươi giết nàng! Ra tay đi chứ!

Trầm Hải gấp gáp mắng.

- Đại Hải, Chu Ảnh, Lữ Triết, giết chết Đặng Mai cho ta!

Âm thanh trở nên càng ngày càng thấp, bởi vì hắn phát hiện những người này không có phản ứng gì cả.

- Đại Hải, Chu Ảnh, Lữ Triết, các ngươi bị sao vậy. Nói chuyện đi!

Trầm Hải kêu lên.

- Đừng gọi nữa, bọn họ không dám cử động đâu!

Âm thanh truyền đến, Vương Song từ đằng sau ba người kia xuất hiện, nhìn Trầm Hải tươi cười nói. Ba Cốt Thứ trắng tuyết ở phía sau lưng ba người họ, khiến họ không dám động đậy. Đặng Mai cũng kinh ngạc đi đến bên cạnh Hoàng Thiên Hằng, nhìn Vương Song.

- Chính là ngươi!

Trầm Hải kinh hãi nhìn Vương Song, sau đó dường như đã nhớ đến gì đó, quay ngoắt sang Hoàng Thiên Hằng,

- Là ngươi, ngươi cũng dám cấu kết với người ngoài!

Hoàng Thiên Hằng thấy Vương Song xuất hiện, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút, biết rằng lần này bản thân sẽ thành công, nhưng thực lực của Vương Song lại cường đại đến mức này, vô thanh vô tức đã giải quyết được ba Tiến Hóa Giả.

Nghe Trầm Hải nói vậy, Hoàng Thiên Hằng cũng cười nói:

- Sao ta lại cấu kết với người ngoài chứ, đây chính là con rể ta, căn cứ mà con rể ta thành lập còn mạnh hơn căn cứ này nhiều lần. Hơn nữa bây giờ còn muốn trợ giúp bọn ta đối phó với tên phản tặc ngươi!

Nói xong, Hoàng Thiên Hằng nhìn về phía những người bên cạnh, giải thích nói:

- Giới thiệu với mọi người một chút, đây là con rể của ta -- Vương Song!

- Cái gì, con rể của Hoàng ca?

- Khó trách lại cường đại như vậy, ngay cả ba Tiến Hóa Giả của Trầm Hải cũng không phải là đối thủ!

- Chúc mừng Hoàng ca!

Mọi người nghe Hoàng Thiên Hằng nói vậy thì náo nhiệt hẳn lên, có người chúc mừng, có ngươi nghi hoặc, còn có người sợ hãi với thực lực khủng khiếp của Vương Song.

Vương Song cũng ngơ ngác không thôi, bản thân mình trở thành con rể của Hoàng Thiên Hằng từ bao giờ vậy, mặc dù Hoàng Bối Bối có xinh đẹp thật, nhưng cũng không phải thức ăn của mình mà, chưa kể cho dù bản thân mình đồng ý, Hoàng Bối Bối cũng có thể sẽ không đồng ý đâu.

Vương Song muốn mở miệng giải thích cũng không được, bản thân muốn thu phục người ở đây, phải có người dẫn đầu như Hoàng Thiên Hằng đứng ra, nếu bảo bản thân không có quan hệ gì, e rằng sẽ khiến trong lòng những người ở đây không theo.

Cho nên, để có thể mau chóng thu phục người ở đây, hắn chỉ có thể cam chịu.

- Được, Hoàng Thiên Hằng, lần này ta nhận thua! Nhưng ngươi có muốn giết ta ngay bây giờ cũng không được!

Trầm Hải điên cuồng hét, hắn biết bản thân mình xong đời rồi, bọn họ sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên, bây giờ hắn cũng không cố kỵ gì nữa, điên cuồng nói:

- Hoàng Thiên Hằng, muốn giết ta sao, ngươi không có cửa đâu!

Nói xong, hắn xé mở quần áo trên người, bên trong đều là lựu đạn, khoảng chừng mười quả gì đó, nếu nổ tung, trong viện này sẽ chẳng có ai sống sót.

- Ngươi dám giết ta á! Đến đây! Giết ta đi!

Trầm Hải cười ha hả nói.

Tất cả mọi người đều kinh hãi liên tục lùi về phía sau, không một ai dám đến gần Trầm Hải. Ngay cả Hoàng Thiên Hằng cũng biến sắc, đột nhiên lui về phía sau mấy bước.

- Bọn họ không dám, ta dám!

Đột nhiệt, Vương Song lên tiếng, kiếm quang chợt lóe lên, “Phốc” một tiếng, đầu của Trầm Hải trực tiếp lăn xuống, cơ thể ngã trên mặt đất.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)