Vương Song lộ ra chút ý cười, nhẹ giọng nói bên tai của Hoàng Thiên Hằng, trong mắt của Hoàng Thiên Hằng cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt, nói xong, Hoàng Thiên Hằng nhìn Vương Song, đôi mắt lộ ra chút tán thưởng.
- Yên tâm, tuy bây giờ Hoàng Thiên Hằng ta ra nông nỗi này, nhưng vẫn có chút chỗ đứng trong lòng thuộc hạ. Chuyện này, ngươi yên tâm!
Vương Song cười nhẹ, hắn vô cùng tin tưởng với năng lực của Hoàng Thiên Hằng, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cũng không giải quyết được, vậy Vương Song thật sự hoài nghi rốt cuộc Hoàng Thiên Hằng có phải là đại lão từng tung hoành khắp thành phố Giang Nam hay không.
- Đúng rồi, nữ nhi của ta...
Hoàng Thiên Hằng muốn hỏi đến tình hình của nữ nhi. Vương Song nói thẳng:
- Yên tâm, nữ nhi của ngươi ở chỗ ta, rất an toàn, chờ sau khi chuyện này kết thúc, ngươi có thể theo ta trở về, đến lúc đó có thể gặp mặt nữ nhi được rồi.
Hoàng Thiên Hằng nghe vậy, không nói gì nữa, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Vương Song rời khỏi chỗ của Hoàng Thiên Hằng, lại không biết đi nơi nào. Hoàng Thiên Hằng đã bắt đầu âm thầm bố trí, tuy bị người ta giam lỏng, nhưng hắn cũng không phải người cam tâm bị người ta sắp xếp.
Trước mắt Vương Song trở về nơi mình đậu xe, nói chuyện mình gặp được Hoàng Thiên Hằng cho Hoàng Bối Bối biết.
- Thật sao? Bây giờ cha ta thế nào?
Hoàng Bối Bối nghe vậy, kích động hỏi.
- Yên tâm, hắn không sao cả, tình cảnh chỉ không tốt cho lắm mà thôi.
Vương Song kể lại vắn tắt tình cảnh hiện giờ của Hoàng Thiên Hằng cho Hoàng Bối Bối nghe, lại khiến Hoàng Bối Bối càng thêm lo lắng.
- Ta đã quyết định rồi, phải nhân cơ hội này mà giải quyết Trầm Hải luôn, ngươi đi về trước nói với đám Chương Nghiệp, để bọn họ phân một nửa số người bên đó sang đây!
Vương Song nói cho Hoàng Bối Bối biết kế hoạch của mình, nàng khiếp sợ nhìn Vương Song, có chút lo lắng.
- Vương Song, ngươi chắc chắn sẽ làm như vậy sao? Có phải sẽ có nguy hiểm không?
Vương Song tự tin cười nói:
- Yên tâm, ta đã thăm dò tình hình ở nơi này rồi, ngoại trừ lựu đạn thì có chút uy hiếp với ta ra, những người khác không đáng là gì cả,
- Bắt giặc thì phải bắt vua trước, đây chính là đạo lý muôn đời không thay đổi được, chỉ cần giết được Trầm Hải, những người khác sẽ không dám ho he gì đâu!
Hoàng Bối Bối nghe vậy cũng biết mình không thể khuyên được Vương Song, chỉ có thể chạy nhanh trở về báo lạ chuyện này cho đám Chương Nghiệp.
Vương Song sau khi phân phó xong mọi chuyện, sau đó tiếp tục ở lại bên trong thôn.
Sau khi Vương Song trở về, vẫn tiếp tục trốn trong góc tối, đợi cơ hội một lưới bắt hết đám người Trầm Hải. Đến lúc đó, Vương Song cũng sẽ nhân cơ hội chiếm luôn cái thôn này, cả thôn chỉ khoảng ba trăm người, người được trang bị cũng chỉ gần trăm người, tất cả đều có AK47, còn có rất nhiều người bình thường, đều là người già, phụ nữ và trẻ em, những thanh niên trai đáng đều bị Trầm Hải xem như lính chiến đấu.
Những người già, phụ nữ và trẻ em này làm việc khổ nhất, lại chỉ đổi được một chút thức ăn ít ỏi, nói là thực vật, còn chẳng bằng cho heo ăn. Nếu là lính chiến đấu thì thức ăn được khá hơn một chút, được một cái bánh bao và rau xanh. Mà những nữ tử có chút nhan sắc lại bị xem như quân kỹ, mặc cho người ta phát tiết.
Còn những nữ nhân đặc biệt xinh đẹp còn lại thì được xem là đồ chơi của những cấp cao, Vương Song ở trong này chưa đến một ngày đã phát hiện số lượng người chết đã có hai người, trong đó một người chết vì đói, người còn lại là bởi vì Lữ Triết trong lúc tức giận đã giết chết.
Vương Song hiểu được người ở nơi này bị bốc lột.
Đến tối, Vương Song phát hiện những người được trang bị vũ trang và Tiến Hóa Giả đều vào bên trong trung tâm đại viện. Cho dù là Hoàng Thiên Hằng cũng không ngoại lệ.
Đám người đừng đầy bên trong đại viện rộng lớn, tiếng nói ồn ào hỗn loạn khắp nơi, vẻ mặt Trầm Hải thì phẫn nộ đứa ở trước mặt mọi người, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng Thiên Hằng ở đối diện, ánh mắt của hắn cũng có chút khiếp sợ.
- Hoàng Thiên Hằng, ngươi làm gì vậy hả, muốn tạo phản sao?
Trầm Hải phẫn nộ nói.
- Ha ha, lão đệ, nơi này là do một tay ta lập nên, sao lại gọi là tạo phản được chứ!
Hoàng Thiên Hằng cười, không thèm quan tâm nói.
- Chưa kể, hôm nay ta đến để thương nghị một chút về vấn đề lương thực, hiện giờ lương thực ở đây cực kỳ thiếu thốn, cũng là vấn đề lớn nhất. Ta muốn lập một tiểu đội, đi tìm nguồn lương thực mới.
Mọi người nghe vậy, đều đồng ý gật đầu, Hoàng Thiên Hằng nói không sai, lương thực ở đây vốn không nhiều, cho dù có cho hết bọn họ cũng ăn không đủ, lần này ra ngoài tìm lương thực cuối cùng còn bị Vương Song cướp đi.
Vì vậy, bọn họ đều hy vọng có thể tìm được nguồn thức ăn mới.
Trầm Hải nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn sợ nhất chính là Hoàng Thiên Hằng xuất hiện chủ trì đại cục, dù sao Hoàng Thiên Hằng cũng từng có uy vọng rất cao, ngay cả mình cũng không dám tùy tiện động đến, hắn vốn đã nhiều lần thăm dò, tưởng rằng Hoàng Thiên Hằng đã buông bỏ dã tâm tranh đoạt quyền lực với mình rồi, nhưng bây giờ trước đám người rối rắm kia dường như lại muốn đoạt quyền một lần nữa, chuyện này không khỏi khiến trong lòng hắn dậy lên một nỗi lo âu và sợ hãi.
- Vấn đề lương thực ở đây, đương nhiên ta sẽ giải quyết, sẽ không phiền đến ngươi.
Trầm Hải âm trầm nói, trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị của Hoàng Thiên Hằng.
Nhưng Hoàng Thiên Hằng cũng không quan tâm,nhìn chằm chằm ba ba lão hộ hạ của mình ở phía sau Trầm Hải, cười nói:
- Dân Trạch, Trường Phong, các ngươi cảm thấy thế nào?
Nghe Hoàng Thiên Hằng nói vậy, mọi người ở sau lưng Trầm Hải đều lộ vẻ xấu hổ, bọn họ đều là lão bộ hạ của Hoàng Thiên Hằng, lại bởi vì Trầm Hải uy hiếp mà gia nhập về phe Trầm Hải. Bây giờ nghe Hoàng Thiên Hằng gọi, cũng không dám đối mặt.
- Hoàng Thiên Hằng, ngươi muốn làm gì!
Trầm Hải chú ý đến sắc mặt của những người sau lưng, trong lòng thầm than không ổn, lớn tiếng quát, sau đó ánh mắt ý bảo ba Tiến Hóa Giả ở bên cạnh hắn ra tay đưa Hoàng Thiên Hằng đi.
Nhưng không đợi hắn bắt đầu ra tay, mấy người to lớn ở phía sau đã không nhịn được mà trực tiếp đứng ra.
- Hoàng ca, ta đi theo ngươi!
- Hoàng ca, trước kia ta có lỗi với ngươi! Bây giờ dù có thế nào ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi!
- Hoàng ca, xin hãy tha thứ cho hành vi lúc trước của ta, sau này ta sẽ luôn đi theo ngươi!
... ...
Liên tiếp vài người lao ra, đi đến trước mắt Hoàng Thiên Hằng, vẻ mặt áy náy nói.
- Chỉ cần lòng này của các ngươi, thì vẫn sẽ là huynh đệ tốt cả Hoàng Thiên Hằng ta như lúc trước!
Hoàng Thiên Hằng mỉm cười, trấn an nói. Thật ra hắn cũng không có bất mãn gì, hắn có thể hiểu được những hành vi trước kia của bọn họ, bản thân thực lực của những người này không cao, nên mới bị Trầm Hải trực tiếp thu phục như vậy.
Nhưng bọn họ liều chết bảo vệ hắn, khiến Trầm Hải không dám động đến hắn, cho nên, Hoàng Thiên Hằng mới không có gì bất mãn.
Nhìn những người kia trực tiếp đứng đằng sau Hoàng Thiên Hằng, người ở phía sau lưng Trầm Hải cũng bắt đầu dao động, lại có mấy người bước ra đứng ở phía sau Hoàng Thiên Hằng.
Trầm Hải thấy càng lúc càng có nhiều người đi đến phía sau Hoàng Thiên Hằng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhìn Hoàng Thiên Hằng, sắc mặt cũng không thèm cố kỵ nữa.
- Được lắm lão già nhà ngươi,xem ra hôm nay ngươi muốn ngả bài với ta.
Sắc mặt Trầm Hải vô cùng u ám, chẳng khác gì một con rắn độc,
- Nhưng ngươi cho rằng như vậy là có thể đoạt quyền ở đây, một lần nữa trở thành Hoàng Thiên Hằng tung hoành như lúc còn trong thương giới, nắm quyền hành trong tay như trước kia sao, bây giờ ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi!
- Muốn áp chế Trầm Hải ta, dựa vào những người các ngươi á, chưa đủ đâu!
Trầm Hải không còn cố kỵ gì nữa, nhìn Hoàng Thiên Hằng mà càn rỡ cười ha hả.
Sau đó hắn quay đầu nhìn các lão bộ hạ của Hoàng Thiên Hằng, khinh thường nói:
- Không phải các ngươi muốn trở về bên cạnh Hoàng Thiên Hằng sao, ha ha, đều qua đó đi! Không có các ngươi, ta vẫn sẽ giải quyết Hoàng Thiên Hằng như trước thôi!
Nghe Trầm Hải nói như vậy, một số người lập tức bước ra,còn một số người khác vẫn tiếp tục đứng phía sau Trầm Hải, dường như vô cùng tin tưởng vào năng lực của Trầm Hải.