Nói chuyện một hồi, Trầm Hải chớp mắt nói:
- Lão ca, chắc ngươi không biết, ta mang theo một ít người ra ngoài tìm chút lương thực, bọn ta sắp tìm được rồi, sau đó lại xuất hiện một đám người, thế là lại bị bọn họ cướp đi hết.
- Đám người bọn họ nhân cường mã tráng, bọn ta chỉ có thể rời đi,hơn năm ngàn ký lương thực, cứ như vậy mà rơi vào tay đám côn đồ kia, bọn ta thật lòng lo lắng cho những người bình thường kia!
Nghe Trầm Hải bẻ cong sự thật trước mặt Hoàng Thiên Hằng, Vương Song ở trong bóng tối cố im lặng đến cực điểm, người kia quả thật là một diễn viên trời sinh,gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Hoàng Thiên Hăng không hổ là một cáo già tung hoành trên thương trường, sắc mặt hắn không chút biến hóa, cũng oán giận nói:
- Cái gì, ngay cả lương thực mà ngươi và mọi người đi tìm đều bị cướp cả rồi, bọn họ là ai, sao lại ác độc đến như vậy!
- Ta cũng không biết, nhưng ta sẽ phái người đi tìm hiểu.
Trầm Hải chậm rãi mở miệng.
- Đúng rồi, lão ca, không biết ngươi có ý kiến gì với chuyện này không?
- Trò hay đến rồi.
Vương Song ở một nơi bí mật gần đó thầm nghĩ, hắn không tin Trầm Hải này thật sự muốn than khổ với Hoàng Thiên Hằng đâu, e rằng mục đích chân chính là để thăm dò ý kiến của Hoàng Thiên Hằng thôi.
- Chuyện này, ta hiện giờ đã lớn tuổi, tinh lực cũng không như các ngươi, lo lắng chuyện gì cũng xuất hiện vấn đề, loại chuyện này người cứ xem rồi làm là được rồi, ta không có ý kiến gì cả, ta tin rằng lão đệ nhất định sẽ xử lý thật tốt chuyện này!
Hoàng Thiên Hằng cười ha ha nói.
- Haiz, dạo này trí nhớ của ta thật không tốt lắm, nói chuyện với ngươi một hồi lại hơi buồn ngủ. Thật là... ...
Hoàng Thiên Hằng vừa nói vừa nheo mắt, dường như thật sự đã ngủ rồi.
Trầm Hải thấy cảnh này, sắc mặt cũng hơi thay đổi, không nói chuyện nữa mà rời đi luôn.
- Bằng hữu, xuất hiện đi.
Sau khi Trầm Hải ra ngoài, Vương Song ở nơi bí mật cũng rình xem một chút, đang định đi ra ngoài, đột nhiên, âm thanh của Hoàng Thiên Hằng vang lên, thân ảnh của Vương Song liền khựng lại một chút, sau đó lại xuất hiện trước mặt Hoàng Thiên Hằng.
- Hoàng Thiên Hằng!
Vương Song nhìn nam tử trung niên trước mặt, chậm rãi mở miệng.
- Ngươi hẳn không phải người của Trầm Hải! Không biết tìm ta có chuyện gì, sao lại có thể tiến vào nơi của Tiến Hóa Giả thực lực cường đại thế này!
- Ta đoán, có phải ngươi không có quan hệ gì với Trầm Hải, muốn đối phó Trầm Hải? Đúng không?
Khóe miệng Hoàng Thiên Hằng lộ ra ý cười nhạt nhìn Vương Song, không nhanh không chậm nói, hắn không còn một chút bộ dáng lười nhác như ban nãy nữa mà bây giờ ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
- Tốt, không hổ là một trong những người đứng đầu của thành phố Giang Nam, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Vương Song tán thưởng nói, lập tức đổi đề tài nói:
- Nhưng bây giờ ta tìm ngươi không phải vì đối phó với Trầm Hải, loại người như Trầm Hải, một tay ta đã có thể bóp chết hắn rồi, cho dù bên cạnh hắn có là Tiến Hóa Giả bảo vệ thì cũng vậy thôi!
- Vậy thì tại sao?
Hoàng Thiên Hằng mở to mắc, có chút nghi ngờ hỏi, hắn có chút hoài nghi với những lời mà Vương Song nói, dù sao trốn được bao nhiêu Tiến Hóa Giả ở đây như vậy, thực lực không cao thì sao mà làm được
- Vì nữ nhi của ngươi -- Hoàng Bối Bối.
- Cái gì, nữ nhi của ta!
Lần này, Hoàng Thiên Hằng đột nhiên biến sắc, thanh âm cũng trở nên vô cùng dồn dập.
- Xem ra người con gái này ở trong lòng hắn vô cùng quan trọng, mục đích đến đây lần này có lẽ sẽ được thật!
Vương Song giật mình thầm nghĩ.
- Nữ nhi của ngươi được ta cứu về, hôm nay cũng cùng ta đến đây, nàng ở bên ngoài chờ, bởi vì thực lực của nàng bình thường thôi nên ta không dám đưa nàng vào!
Vương Song thản nhiên nói.
- Nàng còn sống, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi...
Hoàng Thiên Hằng lẩm bẩm một mình, dường như đã buông xuống được tảng đá lớn trên đầu, gương mặt lộ ra một chút ý cười.
- Ngươi muốn ta làm gì?
Nói xong, Hoàng Thiên Hằng ngẩng đầu nhìn Vương Song, bình tĩnh hỏi.
Hắn thân là người làm ăn, hiểu được trên đời này làm gì có bữa cơm trưa nào là miễn phí, Vương Song nói cho hắn tin tức như vậy, chắc chắn là có điều muốn nhờ, bản thân hắn cũng rất muốn biết người trẻ tuổi trước mặt khiến mình không nhìn thấu này rốt cuộc là muốn gì.
Trong mắt của Vương Song xuất hiện chút ánh sáng nhàn nhạt, nhìn Hoàng Thiên Hằng, gằn từng chữ nói:
- Mang theo tất cả mọi người thần phục ta!
Trong mắt Hoàng Thiên Hằng như bùng nổ, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Song, dường như không ngờ tham vọng của Vương Song lại lớn đến như vậy, đúng là muốn thâu tóm hết tất cả mọi thứ.
- Người trẻ tuổi ăn nhiều như vậy, không sợ bị đau bụng sao!
Hoàng Thiên Hằng nhìn Vương Song rồi chậm rãi nói.
Vương Song không để ý, chỉ cười nói:
- Đó là do dạ dày bọn họ nhỏ, chứ không được nhiều đồ! Nhưng ta thì được!
- Có quyết đoán, nhưng ta muốn biết ngươi lấy đâu ra lòng tin như vậy, dựa vào thực lực của bản thân sao?
- Ta không biết thực lực của ngươi có thể chống đỡ được hơn mười quả lựu đạn ở đây không? Nếu có thể, vậy xem như trước đó ta chưa từng nói gì cả.
Hoàng Thiên Hằng hít sâu một hơi, cười khổ nói.
- Yên tâm, ta đã dám đến, đương nhiên sẽ không sợ mấy thứ này!
Vương Song cười nói, còn có chút tò mò nhìn Hoàng Thiên Hằng,
- Ta cũng thấy rất lạ, ngươi là một nhân vật phong vân như vậy, bây giờ sao lại ra nông nổi này, ngay cả người ngươi từng xem thường cũng dám giẫm lên đầu ngươi!
Hoàng Thiên Hằng nghe vậy gương mặt lộ ra một chút chua sót, nhìn Vương Song thở dài nói:
- Haiz, đây đều là do ta lơ là... ...
Sau khi nghe Hoàng Thiên Hằng kể lại, Vương Song mới biết sau khi mạt thế đến, Hoàng Thiên Hằng thật ra phản ứng rất nhanh, nhanh chóng tụ họp một nhóm người thành một thế lực nhỏ. Trầm Hải cũng là một thành viên trong đó, Hoàng Thiên Hằng lại lấy từ trong căn cứ ngầm của mình gần trăm cây AK47, còn có rất nhiều lựu đạn và vũ khí tiên tiếng, quả thật là được tăng cường vũ trang rất lớn.
Sau đó Hoàng Thiên Hằng cũng nhân cơ hội bảo vệ một số người nên xây một căn cứ nhỏ, nhưng Hoàng Thiên Hằng lại không ngờ thế giới này lại xuất hiện Tiến Hóa Giả vượt qua logic của người này, nên bị Trầm Hải chiếm được thời cơ, giành trước có được những Tiến Hóa Giả kia, lúc đầu cũng không phát hiện bọn họ lợi hại thế nào, nhưng càng về sau, sự khủng khiếp của Tiến Hóa Giả càng được thể hiện ra nhiều hơn, đáng tiếc đến lúc Hoàng Thiên Hằng biết thì cũng đã trễ.
Trong một lần ra ngoài chiến đấu, Trầm Hải dựa vào nhóm ba Người Tiền Tiến Hóa và bản thân hắn, mạnh mẽ thu phục thủ hạ của Hoàng Thiên Hằng, thậm chí còn giết chết hơn mười người.
Tuy rằng bọn họ thuần phục Trẩm Hải, nhưng Trầm Hải cũng không vì vậy mà dễ dàng động đến Hoàng Thiên Hằng, sợ sẽ khiến mọi người phản kháng, bất lợi cho việc thống trị của hắn.
Hoàng Thiên Hằng cứ như vậy mà bị mất quyền rồi bị nhốt ở trong này, nếu không phải hắn vẫn luôn thể hiện thái độ lạnh nhạt, sợ rằng Trầm Hải đã bất chấp nguy cơ phản kháng mà giết chết Hoàng Thiên Hằng từ lâu rồi!
Sau khi biết được chuyện này, Vương Song chỉ có thể cảm thán ông trời trêu người, cho dù có đa mưu túc trí như Hoàng Thiên Hằng có gan chôn giấu súng ống cũng có một ngày bị sơ sẩy.
Nếu trước kia Hoàng Thiên Hằng bị người ta biết được hắn dám giấu súng ống, Vương Song dám khẳng định, công ty của Hoàng Thiên Hằng dù có ớn đến đâu, nhất định cũng sẽ xong đời trong nháy mắt, chính phủ sẽ không để loại người như thế tiếp tục sống ở Hoa Quốc.
Nhưng bây giờ là mạt thế, mọi thứ rối loạn, sẽ không có kẻ nào đến chế tài Hoàng Thiên Hằng, người ta thấy ai càng có nhiều súng thì sẽ càng tin tưởng kẻ đó.
- Nghe ra thì đúng là xui xẻo!
Vương Song nhìn Hoàng Thiên Hằng, cười nói.
Hoàng Thiên Hằng bất đắc dĩ cười khổ, nhìn Vương Song, trầm giọng hỏi:
- Ngươi định làm thế nào?