- Nếu đã như vậy, vậy ta và ngươi cùng đi theo bọn họ xem thử!
Đôi mắt Vương Song sáng lên, đưa ra một đệ nghị vô cùng to gan, thực lực của hắn cường dại, vậy nên cũng không cần phải sợ gì cả.
Dù lỡ có gặp phải nguy hiểm, Vương Song tin chắc cũng có thể đưa Hoàng Bối Bối an toàn rời đi.
- Được, ta đi với ngươi, đã lâu rồi ta không gặp cha ta, ta tin cha ta tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì! Ta phải đích thân tìm cha ta để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Hoàng Bối Bối nghiến răng nói rồi gật đầu, nàng cũng rất lo lắng cho cha của mình, mẹ thì chết sớm, tất cả mọi việc đều dựa vào cha, cho nên bản thân nàng không thể trơ mắt nhìn cha gặp phải chuyện không may.
Vương Song thấy Hoàng Bối Bối đồng ý, nói là làm, hắn trực tiếp quay đầu nhìn về phía đám người Chương Nghiệp đang vận chuyển lương thực. Nói vắn tắt cho bọn họ nghe.
- Cái gì, ngươi muốn đi xem căn cứ của Trầm Hải! Không được!
Đám người Chương Nghiệp nghe xong đã lắc đầu như trống bỏi, nói cái gì cũng không đồng ý để Vương Song đến nơi nguy hiểm như vậy.
- Đúng vậy, Vương đội, ngươi bây giờ là hy vọng của Lý gia thôn chúng ta, nếu ngươi đến đó gặp phải nguy hiểm gì, bọn ta biết phải làm sao!
Mọi người nhao nhao nói, không ai đồng ý cho Vương Song đi mạo hiểm.
- Được rồi. Việc này ta đã quyết định rồi các ngươi đừng nói nữa, ta tin dựa vào khả năng của bọn họ sẽ không gây ra uy hiếp gì đến ta đâu! Các ngươi ở đây khiêng lương thực đi, ta và Hoàng Bối Bối đi một chút sẽ trở lại, nếu đợi không được thì các ngươi cứ về trước!
Vương Song mở miệng dập tắt nghị luận của tất cả mọi người, cương quyết nói.
Vương Song đã nói như thế, tất cả mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng. Rất nhanh, Vương Song đã lái một chiếc xe dọc theo con đường mà đám người Trầm Hải rời đi và nhanh chóng đuổi kịp đoàn người, chiếc xe của đối phương đang chạy với tốc độ không nhanh không chậm.
Vương Song lái xe ở phía sau bọn họ cách khoảng hơn ba trăm mét, Vương Song cũng không dám đuổi theo quá gần, dù sao bọn họ cũng có Tiến Hóa Giả, nhạy cảm hơn người bình thường, mình cách quá gần sẽ rất dễ bị phát hiện.
Trên đường, Hoàng Bối Bối cũng kể lại một ít chuyện về cha mình cho Vương Song nghe, trước đó Vương Song cũng đã nghe về chủ tịch tập đoàn Hoa Thịnh ở trên các tạp chí và TV, bây giờ nghe chính con gái ruột kể thì lại có một cảm nhận khác.
- Sắp đến rồi, xe của bọn họ đang đi chậm lại!
Mắt Hoàng Bối Bối sáng lên, nói với Vương Song.
Vương Song thấy rõ, bản thân cũng dần dần thả chậm tốc độ, chiếc xe dần dần tiến vào một vùng ngoại thành, ở phía trước chính là một cái thôn nhỏ, Vương Song cảm giác thôn này còn nhỏ hơn so với Lý gia thôn của mình.
Cửa thôn có mấy người cầm súng ống tuần tra, ngoài cửa bị một loạt hàng rào sắt vây quây, nhìn thấy xe của đám người Trầm Hải, người tuần tra liên nhanh chóng mở hàng rào.
- Lọc cọc
Vương Song trực tiếp dừng xe ở một bụi cây ở phía xa xa, bảo Hoàng Bối Bối ở lại đây. Hoàng Bối Bối cũng biết bản thân không thể giúp đỡ được gì nên chỉ dặn Vương Song cẩn thận.
Một mình Vương Song triển khai thân ảnh của mình, giống như quỷ ảnh hoặc siêu nhân gì đó, hắn tăng hai mươi lần tốc độ mà người bình thường không thể nhìn thấy!
- Khốn nạn! Dám đối xử với ta như vậy, ta nhất định phải khiến hắn chết không được tử tế!
Trầm Hải trở về trong một căn phòng lớn ở thôn, vẻ mặt dữ tợn quát với mọi người xung quanh. Những vật phẩm trang sức rơi đầy đất, tiếng binh binh bang bang vang lên.
- Ta muốn đưa hắn cho Zombie ăn!
Hắn nói xong quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi đang được người khác nâng kia, sắc mặt hơi dịu một chút,
- Lữ Triết, ngươi không sao chứ?
Lữ Triết này chính là Tiến Hóa Giả thủ hạ của hắn, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn, vì vậy Trầm Hải vẫn có chút quan tâm đến đối phương, mắc công Lữ Triết vì chuyện lần này mà bất mãn.
- Trầm ca, yên tâm, còn chưa chết được.
Sắc mặt Lữ Triết tái nhợt, những vẫn miễn cưỡng mở miệng nói. Nói xong lại vô cùng âm trầm hỏi:
- Trầm ca, tại sao chúng ta phải kiêng kị tên kia, cho dù là thực lực của hắn cường đại, chúng ta cũng không cần phải e ngại như thế chứ!
- Phải biết rằng, chúng ta có nhiều lựu đạn như vậy, ta cũng không tin hắn có thể xử lý toàn bộ chúng ta chỉ trong nháy mắt!
Sắc mặt của Trầm Hải tái mét, nghe những lời kia của Lữ Triết cũng chỉ lắc đầu:
- Tiểu Triết, đừng xem thường hắn, tốc độ của hắn nhanh đến đáng sợ, cho dù là ba người các ngươi liên thủ, cũng không phải đối thủ của hắn, một khi đánh nhau, ta tin chắc chúng ta cuối cùng sẽ thắng, nhưng không biết có bao nhiêu người còn sống nữa.
- Loại mạo hiểm như vậy, chúng ta không thể làm.
Vừa nói hắn vừa nhìn hai thủ hạ còn lại,
- Ta vốn định tra xét kỹ càng hắn một chút, nhưng đối phương quá thông minh, chuyện này cũng chỉ có thể chờ xem sau này thôi. Đợi đến khi thương thế của tiểu Triết ngươi tốt lên, ta sẽ cùng Đặng Mai đi một chuyến, xem thử căn cứ của Vương Song ở đâu!
- Nếu thực lực của bọn họ cường đại hơn nhiều so với chúng ta, vậy chúng ta tạm thời từ bỏ, nếu thực lực không bằng chúng ta, vậy thì trực tiếp thôn tính bọn họ, khiến thực lực của chúng ta lớn mạnh hơn.
- Được, ta cũng không nhìn vừa mắt tên đó, đợi đến khi chúng ta chiếm được chỗ của hắn, ta nhất định phải tra tấn hắn một phen cho hã dạ!
Lữ Triết hung tợn nói.
Hác Đại Hải cũng có chút do dự, nhìn Trầm Hải nói:
- Trầm ca, còn Hoàng Thiên Hằng kia... ...
- Hừ, không phải do hắn, bây giờ hắn là một tư lệnh mất quyền, sẽ không ai chịu nghe hắn đâu. Không cần lo đến hắn!
Trầm Hải hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường nói.
Nhưng dường như nghĩ đến uy thế của đối phương, hắn lại bổ sung thêm:
- Như vậy đi, ta sẽ tăng thêm người canh chừng lão già Hoàng Thiên Hằng kia, các ngươi không cần lo lắng, nếu hắn có hành động gì, ta sẽ trực tiếp xử hắn!
- Vậy được!
Hác Đại Hải và Đặng Mai chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, bọn họ hiểu rất rõ thủ đoạn của Hoàng Thiên Hằng nên rất muốn xử lý đối phương sớm một chút, nhưng Trầm Hải luôn không đồng ý.
- Được rồi, các ngươi xuống hết đi, hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi hết đi!
Trầm Hải nói vậy, mọi người cũng đều gật đầu, lục tục rời đi.
Vương Song ở trên nóc nhà nghe lén bọn họ nói chuyện, gương mặt hiện lên một chút đăm chiêu.
Trầm Hải vỗ vỗ tay, một mỹ nữ lập tức đi ra, toàn thân trần trụi, đường cong thu hút, mỉm cười với Trầm Hải, sau đó nàng cúi người, tiêu trừ hỏa khí giúp Trầm Hải.
Sau khi phát tiết hỏa khí trong cơ thể, Trầm Hải mặc lại quần áo đi đến một căn phòng lớn khác, một nam tử trung niên có chút chán chường ngồi ở trong tiểu viện, nhàn nhã uống trà, dường như phát hiện ra Trầm Hải vừa mới tiến vào.
- Ha ha Hoàng lão ca, hôm nay nhàn nhã quá nhỉ.
Trầm Hải cười lớn một trận tiến vào, sắc mặt khôi phục lại vẻ hiền lành như trước.
- Ồ, là Trầm lão đệ à, đến đây, mau ngồi xuống, ngọn gió nào đưa một người siêu bận rộn như ngươi đến đây vậy.
Vị đang ngồi đây từng là nhân vật phong vân uy chấn thành phố Giang Nam, từng nắm giữ trong tay hàng tỷ hiện kim.
Bây giờ lại trở thành một người nông dân bình thường, một thân quần áo đơn giản, cũng không được mọi người vây quanh xem như trung tâm như ng2y xưa nữa, nhưng trên mặt hắn vẫn không có chút tức giận hay ủy khuất nào, mà con cười gọi Trầm Hải tiến đến.
Trầm Hải ngồi ở đối diện Hoàng Thiên Hằng, cũng cầm lấy một ly trà,
- Có đôi khi ta thật hâm mộ cuộc sống của ngươi lúc này, không cần quan tâm đến gì cả. Thấy không biết khi nào ta mới được giống như lão ca.
- Ha ha, lão đệ nói thật hay nói giỡn thế, có biết bao nhiêu người đang trông cậy vào ngươi kia kìa, ngươi không được bỏ gánh giữa chừng đâu.
Hai ngươi ta nói ngươi nghe tán gẫu một hồi lâu, nhưng phần lớn nội dung đều là những đồ dinh dưỡng gì đó.