Đợi sau khi phân phát xong hộ giáp, nha đầu Đổng Mộng Kỳ này cũng bước ra, cả người mặc một bộ lân giáp tinh mịn màu đen, bên ngoài mặc một cái áo bò màu lam nhạt, nhìn qua vô cùng trẻ trung hoạt bát. Nhìn vào không có một tia không hài hòa, ngược lại mang đến cho nàng một chút cảm giác thần bí.
- Ha ha, sau này tiểu nha đầu này ra ngoài sự an toàn xem như cũng có sự bảo hộ.
Vương Song mỉm cười nhìn Mộng Kỳ.
- Để mẹ ngươi không phải lúc nào cũng lo lắng cho ngươi!
- Vương Song ca ca, bây giờ ta đã có bộ hộ giáp này, vậy thì ta có thể ra khỏi thôn rồi chứ?
Khuôn mặt Đổng Mộng Kỳ hưng phấn mở miệng nói.
- Nghĩ hay lắm, ngươi chỗ nào cũng không được đi! Thành thành thật thật ở lại trong nhà đi!
Đổng Châu ngay lập tức gõ một cái lên trán con gái, không cho nghi ngờ nói.
- Ha ha”
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, đều cười rộ lên, đây hầu như đã trở thành một cảnh ngày nào mọi người cũng thấy, Đổng Mộng Kỳ mỗi ngày đều muốn ra ngoài, mà Đổng Châu thì ngày nào cũng nghĩ cách ngăn cản nàng ra ngoài, hai người mỗi ngày không náo loạn một số chuyện hầu như không thể bình tĩnh trở lại, mọi người đều nhìn mãi cũng thành thói quen.
- Đúng rồi, Mộng Kỳ, ngươi tuyệt đối không được nói ra chuyện về cái hộ giáp ngươi mặc trên người, nếu không, dễ dàng thu hút sự ngấp nghé của những người khác, sẽ mang đến nguy hiểm cho chính ngươi!
Vương Song giống như nhớ ra cái gì, dặn dò.
Đổng Mộng Kỳ một mặt hiểu chuyện gật đầu, bình thường nàng lời nói của ai đều không nghe, nhưng đối với Vương Song, lại vô cùng phục tùng.
Vương Song nhìn thấy Lý Tân dường như có điều gì muốn nói, không khỏi liếc Lý Phương cái người trong suốt bên cạnh một lúc, Vương Song thu lại vũ khí của bản thân nàng ấy đang cầm, ra hiểu nàng có thể rời đi.
- Sau khi quay về đi nhận mười cân gạo, mười cân bột mì, một khối thịt, xem như là khen thưởng công việc lần này.
Vương Song không chút keo kiệt, trực tiếp khen thưởng cho Lý Phương một khoản vật tư.
Vẻ mặt Lý Phương hưng phấn nói cảm ơn, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi khiến bản thân vô cùng câu nệ này, còn về những chuyện vừa rồi nghe được, thì toàn bộ bỏ vào trong bụng, xem như chưa từng nghe thấy.
- Được rồi, tiểu Tân, có chuyện gì thì cứ nói đi, bây giờ nơi này đã không còn người ngoài, không cần cố kỵ.
Vương Song ra hiệu cho Lý Tân có thể nói.
Lý Tân nhìn mọi người đang ngồi một cái, nói ra một tin tức khiến mọi người chấn động:
- Hôm nay ta dẫn người ra ngoài, cứu được một người, hắn nói cho ta biết bên cạnh huyện Thanh Hà có một cái kho lương!
- Cái gì! Kho lương !
- Kho lương ở đâu?
- Tốt quá rồi, kho lương này ở đâu, chúng ta đi mang hết lương thực về!
….
Tất cả mọi người bàn luận ầm ĩ, đều vô cùng kinh hỉ, lương thực tồn trữ của bọn họ bây giờ đến tột cùng là như thế nào, bọn họ đều mơ hồ hiểu được, có thể nói, mọi người mỗi ngày đều chiến đấu, hầu hết cũng bởi vì tìm kiếm càng nhiều vật tư, càng nhiều lương thực.
Bây giờ, đột nhiên nghe được tin tức của kho lương, bọn họ đều cảm thấy giống như một cái đĩa bánh từ trên trời rơi xuống.
Ánh mắt của Vương Song cũng đồng thời sáng lên, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Lý Tân.
- Tin tức này người chắc chắn chứ?
- Chắc chắn! Nhưng mà chỗ đó cách chỗ chúng ta gần bảy mươi mét! Nếu chúng ta muốn đến đó, tốt nhất vẫn nên đi nhanh một chút, để tránh bị những người khác nhanh chân đến trước, nghe nói một số người sống sót nói khu vực thành phố Hoa Tân bây giờ đang xây dựng tường thành, dùng để ngăn cản Zombie, liên tục thông qua máy thu âm để tuyên bố tin tức người sống sót xung quanh đó tập trung đi tới nơi đó nương tựa.
Lý Tân mở miệng nói tiếp.
- Thành phố Hoa Tân!
Ánh mắt Vương Song ngưng tụ, thành phố Hoa Tân này ngược lại khí phách thật lớn, thế mà đã bắt đầu xây dựng tường thành, xem ra chính mình cũng phải tăng tốc bước chân, không thể bị bỏ lại quá xa.
- Nếu đã như thế, hôm nay thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm ngày mai lên đường, Chương Nghiệp và Lưu Hâm đi cùng ta! Ngươi trấn thủ trong nhà!
Nghe thấy Vương Song nói, tất cả mọi người đều không dị nghị, chỉ có Lý Tân mở miệng, nhướng mày, nói:
- Ta ở nhà ?
Vương Song phất tay cắt ngang lời Lý Tân muốn nói:
- Bây giờ trong mạt thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nơi này ít nhất bắt buộc phải có một vị Tiến Hóa Giả tọa trấn, nếu không, rất có thể sẽ gặp phải một số nguy hiểm không thể xử lý!
- Hơn nữa, cái súng lựu đạn kia giao cho ngươi sử dụng, một khi gặp phải nguy hiểm không thể chống cự, cái gì cũng không cần quan tâm, trực tiếp lập tức dùng lựu đạn, dù sao lúc đó cũng mang về mười mấy mai đạn pháo, coi như là dùng hết cũng không sao!
Lý Tân nghe được những lời này, cũng không còn kiên trì, yên lặng gật đầu đồng ý.
- Vương đội trưởng, lần này ta cũng muốn đi!
Đột nhiên, Hoàng Bối Bối ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng mở miệng nói.
Sau khi nàng được Vương Song cứu một đường đi theo Vương Song, dần dần từ lúc đầu phản kháng đến bây giờ không hề mâu thuẫn cách làm của Vương Song, bây giờ càng muốn làm chút chuyện cho tất cả đoàn đội này, cũng không muốn cả ngày chỉ dạy dỗ đám trẻ con kỹ xảo cận chiến, muốn có cuộc sống càng đặc sắc hơn, nàng biết chém giết Zombie có thể tạo ra một cái chùm sáng, bên trong ẩn chứa các loại đồ vật thần kỳ, nếu có cơ hội, nàng cũng muốn trở thành một vị Tiến Hóa Giả.
Nhưng mà hôm nay mọi người lại phát hiện chém giết Zombie càng ngày càng khó xuất hiện chùm sáng, loại xác suất này hoàn toàn còn thấp hơn trước đó khiến cho người ta giận sôi máu, đã một tháng rồi, toàn bộ Lý gia thôn chém giết vô số Zombie, chùm sáng xuất hiện cũng vẻn vẹn chỉ có ba cái, một con zombie trong số đó bị Trương Chấn chém giết đã thu hoạch được một cái kỹ năng, hai cái còn lại đều giao lên trên, đổi lấy một ít đồ dùng, bị Vương Song thu lấy, các nàng cũng không biết rõ là cái gì.
Trước đó Vương Song lập ra quy tắc, phàm là chém giết Zombie rơi ra đồ vật có thể nộp lên trên, cũng có thể không cần nộp lên, nhưng nếu nộp lên, sẽ cho độ cống hiến nhất định, nếu như là các loại kỹ năng, thì do người chém giết zombie nhận được, bất kỳ người nào đều không được cưỡng ép cướp lấy, nếu như không phải các loại kỹ năng, thì có thể nộp cho Vương Song, Vương Song có thể đưa cho những đồ dùng khác để đền bù tổn thất, ví dụ như: đồ ăn, súng ống, thậm chí là thịt thú biến dị, các loại vật phẩm trân quý.
Do đó, hai thứ vật phẩm Vương Song lấy được là cái gì, chuyện này chỉ có chính mình Vương Song biết rõ. Các nàng cũng đều không có bất kỳ hy vọng xa vời gì.
- Được, ngươi đi cùng ta đi!
Vương Song gật đầu, đồng ý, Hoàng Bối Bối ngược lại không giống với những người khác, xuất thân là cảnh sát, thân thủ một chút cũng không thua kém nam nhân, cho nên tương đối yên tâm.
- Vương Song ca ca, ta đi với ngươi có được không, bây giờ ta có hộ giáp, không…….
Hai mắt tiểu nha đầu Đổng Mộng Kỳ phát sáng nhìn Vương Song, mở miệng năn nỉ.
Nhưng mà còn chưa nói xong, trực tiếp bị Đổng Châu nhéo tai dẫn vào trong phòng.
- Chuyện trong nhà khi ta không có mắt sẽ giao cho Lý Tân và Triệu Hân, nếu như các ngươi có chuyện gì không thể quyết định, có thể qua hỏi ý kiến của dì Đổng một chút, chủ ý của nàng còn nhiều hơn các ngươi, kinh nghiệm cũng phong phú hơn các ngươi!
Vương Song tiếp tục lên tiếng, phân phó một số chuyện sau khi rời khỏi.
Ngày thứ hai, cả Lý gia thôn giống như bỗng nhiên trở nên sống động, sáu mươi bảy mươi người ngồi trên một chiếc xe tải, khoảng chừng mười mấy chiếc, Vương Song ngồi ở chỗ phía trước nhất xe Jeep, phía sau chính là Chương Nghiệp và Lưu Hâm. Còn về lái xe, chính là người hé lộ tin tức chi Lý Tân. Tên là Dương Phong, trước đó từng là một nhân viên công chức cấp huyện của nhà nước, bây giờ lại lưu lạc tới Lý gia thôn của Vương Song.
Dương Phong trải qua một tháng tàn khốc của mạt thế, cũng đã triệt để quên đi thân phận trước đó của chính mình, hiểu rõ chính mình bây giờ chẳng qua chỉ là một người gian nan tìm đường sống mà thôi, cho nên sau khi gặp được Lý Tân trực tiếp bán ra tin tức về kho lương chỉnh là vì muốn thu hoạch được một cái đãi ngộ tốt hơn. Mà kết quả cũng không khiến hắn thất vọng, nhìn thấy vua không ngai của Lý gia thôn bên cạnh mình, Dương Phong cũng vô cùng kích động, biết bản thân nếu có thể nịnh nọt người trước mắt, cuộc sống của bản thân sau này tuyệt đối sẽ có một bước nhảy vọt về chất.