Mạt Thế: Thôn Phệ Vô Hạn

Chương 102: Phân chia hộ giáp!

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha, xem ra thịt thú biến dị này thật sự là đồ tốt, chẳng qua chỉ là ít quá, một bữa này hầu như đã ăn hết một phần ba thú biến dị, sau này cơ hội muốn ăn lần nữa sẽ không nhiều!

Vương Song mỉm cười, nhìn thấy vẻ mặt biểu lộ thỏa mãn của tất cả mọi người, trêu ghẹo nói.

- Ha ha, chỉ cần chúng ta có súng có người, thú biến dị cũng có thể tiếp tục săn bắt!

Đổng Châu lúc này cũng lên tiếng, vừa rồi ăn một chút thịt thú biến dị, cảm thấy cả người như trẻ ra vài tuổi. Không chút keo kiệt biểu thị khát vọng đối với thịt thú biến dị.

- Đúng vậy, lần sau chúng ta ra ngoài, tranh thủ bắt vài con thú biến dị! Hơn nữa, chỗ chúng ta còn có heo biến dị, chờ đến khi chúng nó tiếp tục sinh sản, sinh ra con mới, lập tức có thể ăn thịt heo biến dị rồi!

Mấy người Lý Tân cũng lên tiếng nói.

Được mọi người nói như thế, Vương Song ngược lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:

- Các ngươi không nói thì ta quên mất, heo biến dị ở chỗ chúng ta tạm thời không thể ăn, đợi đến khi chúng nó có thể sinh sản, thịt của chúng nó sẽ được coi như đặc sản, trừ phi người làm ra cống hiến gì cho mọi người, nếu không, thì không thể nhận được!

- Đội trưởng các đại đội, khẩu phần ăn hàng tháng đều là mười cân thịt thú biến dị, phó đội trưởng là ba cân!

- Khẩu phần ăn của Triệu Hân cũng là mười cân, dì Đổng thì là hai mươi cân! Thái Hiểu cũng là mười cân!

- Tiến Hóa Giả, hàng tháng lại được thêm mười cân!

…..

Nghe lời nói của Vương Song , tất cả mọi người đều là vẻ mặt gật đầu tán thành, biết bây giờ loại đồ vật này đều là vật hiếm có khó tìm, đều là có thể gặp nhưng không thể cầu, muốn ăn thoải mái thì căn bản không thể nào, hàng tháng đều có phân lượng nhất định bọn họ đã cảm thấy vô cùng hài lòng rồi.

Đổng Châu ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành, biết rằng như vậy mới có thể kích thích sự nhiệt tình của mọi người, càng làm tốt hơn nỗ lực làm ra đóng góp của bản thân vào cái tập thể này.

Mấy ngày sau đó, mọi người đều trở lên vô cùng nhiệt đình, cho dù là ra ngoài chiến đấu hay là thu thập vật tư đều trở lên vô cùng tích cực, đều khát vọng làm ra cống hiến, có thể hưởng thụ được càng nhiều đặc quyền.

Vương Song mấy ngày nay ngược lại là nhàn rỗi, cũng không ra ngoài chiến đấu, cả ngày ở trong nhà không phải là ở cùng Triệu Hân, thì chính là ở cùng Thái Hiểu, cơ hồ lâm vào ôn nhu hương, Triệu Hân thì dần dần có một chút tiếp xúc với Thái Hiểu, đều bắt đầu âm thầm phân cao thấp, muốn nhận được sự ưu ái của Vương Song, trên giường không ngừng sử dụng các loại kỹ xảo để lấy lòng Vương Song.

Hai ngày này Vương Song cũng lần nữa hỏi thăm sức khỏe của đám người Lâm Tuyết Tình, Trương Hân, Vương Đan, tăng lên đãi ngộ của bọn họ một chút, Trương Hân khi nhìn thấy Vương Song, con mắt vô cùng mông lung, chính là nam nhân trước mắt, suýt chút đã trở thành người bảo vệ cả đời chính mình, nhưng chỉ là kém một chút đó, lại cũng không bao giờ còn có thể.

Vương Song lại nhìn thấy người chính mình từng theo đuổi, cũng đã không còn cảm giác một tia rung động như trước, có Thái Hiểu và Triệu Hân hai nhân vật có thể được xem là cấp bậc nữ thần, nữ nhân bình thường Vương Song thật sự không đặt vào trong mắt.

Lâm Tuyết Tình lần nữa dò hỏi Vương Song khi nào đi đến thành phố Hoa Tân, Vương Song chỉ cười ha ha một cái, nói:

- Yên tâm, chờ mọi chuyện ở nơi này kết thúc, ta sẽ đích thân đưa các ngươi đến!

Trong lòng Vương Song cũng có dự định của chính mình, ngộ nhỡ nếu như đến thành phố Hoa Tân, bị người của thành phố Hoa Tân biết được tình hình nơi này của chính mình, có thể sẽ hợp nhất tất cả ở nơi này, sự nghiệp chính mình vất vả làm ra cứ như vậy tiêu tán toàn bộ, đây là một ẩn số. Cho nên, Vương Song mới kéo dài không dẫn các nàng rời khỏi Lý gia thôn.

Ngày thứ ba trôi qua, Vương Song đang đi dạo xung quanh thôn, người nào gặp hắn đều là vẻ mặt kính sợ nhìn Vương Song, Vương Song cũng tập mãi thành quen với loại ánh mắt này.

- Đội trưởng Vương, Triệu tiểu thư tìm ngài!

Đột nhiên, Vương Song được người thông báo Triệu Hân tìm mình, trong lòng lướt qua một cái suy nghĩ, sau đó quay về trong sân, nhìn thấy trong tay Triệu Hân đang cầm một bộ quần áo đứng ở nơi đó, còn có Lý Phương đứng ở bên cạnh, có chút câu nệ không dám nhìn bốn phía.

- Có phải hộ giáp đã chế tạo xong?

Vương Song vừa đến cửa đã lập tức dò hỏi.

Triệu Hân nhìn thấy Vương Song đi vào, thần sắc trên mặt càng hưng phấn:

- Tiểu Song, ngươi đoán xem làm được mấy bộ?

Vương Song nhìn vẻ mặt của Triệu Hân, có chút đoán ra nói:

- Ba bộ?

Theo suy đoán của Vương Song, Lân giáp dài một trượng, nhiều lắm cũng chính là làm ra ba bộ hộ giáp có thể bảo vệ toàn thân!

- Hì hì, không đúng!

Triệu Hân nghịch ngợm cười, sau đó trực tiếp vươn ra bốn ngón tay, đong đưa về phía Vương Song.

- Bốn bộ!

Vương Song vui vẻ, nói:

- Bốn bộ, xem ra còn có thể nhiều hơn một bộ, không tệ!

Sau đó lập tức cầm lấy hộ giáp trong tay Triệu Hân, những hộ giáp này toàn thân làm từ những vảy màu đen, sờ lên vô cùng lạnh, bao gồm phần thân trên và phần nửa người dưới hợp thành, có thể bảo vệ được người ngoại trừ những nơi khác như phần đầu, lòng bàn tay và lòng bàn chân. Nhìn vào có vẻ thô ráp, nhưng Vương Song lại hiểu rõ, bộ quần áo này cho dù là dùng viên đạn bắn lên cũng chưa chắc có thể xuyên qua.

- Bộ này sao lại nhỏ như thế?

Vương Song nhìn bộ cuối cùng, hơi nghi hoặc một chút, bởi bì kích thước bộ quần áo này có chút nhỏ, không giống như cho người lớn mặc, giống như cho tiểu hài tử mặc.

- Bộ lân giáp cuối cùng này không có đủ, chỉ có thể làm thành nhỏ như vậy, chẳng qua ta sai người ước lượng với tiểu nha đầu Đổng Mộng Kỳ kia, vừa vặn phù hợp!

Triệu Hân giải thích.

- Ừ, vừa hay cho tiểu nha đầu Đổng Mộng Kỳ, nha đầu kia chính là quá hiếu động, nếu như không có dì Đổng ngăn lại, chỉ sợ sẽ trực tiếp ra khỏi thôn, cho nàng bộ hộ giáp này, vừa hay có thể khiến dì Đổng an tâm một chút!

Ngay khi Vương Song nói chuyện, mọi người nhận được tin tức đều ào ào chạy đến, Đổng Mộng Kỳ sau lưng Đổng Châu, vừa hau nghe thấy lời nói của Vương Song, một tiếng hoan hô, trực tiếp chạy thẳng tới.

- Cảm ơn Vương Song ca ca!

Theo tiếng nói vang lên, hộ giáp trong tay Vương Song đã biến mất, bị tiểu nha đầu Mộng Kỳ này trực tiếp cầm lấy đi vào trong phòng muốn mặc thử, Đổng Châu cũng cùng đi vào.

Mọi người đều nhìn hộ giáp trong tay Vương Song với ánh mắt nóng bỏng, một khi có được kiện bảo bối này, còn mạnh hơn gấp trăm lần áo chống đạn. Tất cả mọi người đều muốn một bộ, nhưng mà có nhiều còn hơn thiếu, nhưng lại rất khó mỗi người một bộ.

Vương Song nhìn ánh mắt nóng bỏng của mọi người, khẽ cười, nhìn Lưu Hâm:

- Lưu Hâm, lúc đó ta hứa hẹn với ngươi, đây là thứ ngươi nên có,, cầm lấy!

Nói xong, đưa một bộ cho Lưu Hâm.

Vẻ mặt Lưu Hâm kích động đưa hai tay nhận lấy, ngược lại không giống như Mộng Kỳ trực tiếp tìm một gian phòng mặc thử, mà đứng bình tĩnh tại chỗ chờ đợi phân phối tiếp theo.

Vương Song lập tức nhìn về phía Triệu Hân, nói:

- Triệu Hân thân là một vị Tiến Hóa Giả chữa trị, không có năng lực chiến đấu, còn phải quản lý hậu cần của chúng ta, cho nên, ta dự định đưa cho nàng món hộ giáp này! Ý kiến mọi người như thế nào?

Tất cả mọi người đều gật đầu biểu thị đồng ý, bọn hắn cũng đều biết Triệu Hân là một vị Tiến Hóa Giả chữa trị, có thể nói nàng liên quan đến tính mạng của mọi người, sau này cũng không thể tránh khỏi bị thương cái gì yêu cầu đến Triệu Hân.

Quan trọng là Triệu Hân là nữ nhân của Vương Song, lân giáp của thú biến dị này cũng do Vương Song giết mới có thể có loại bảo bối bảo mệnh này, muốn cho ai thì đều là chính Vương Song tính toán, tất cả mọi người đều hiểu rõ, cho nên không ai không thức thời đứng ra phản đối.

Triệu Hân cũng mỉm cười nhận lấy, trong mắt lướt qua một tia đắc ý nhìn Thái Hiểu một cái, vô cùng mơ hồ, chỉ có bản thân Thái Hiểu mới nhìn thấy. Nhưng lại coi như không nhìn thấy gì.

Bây giờ chỉ còn lại một bộ hộ giáp cuối cùng, mọi tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Vương Song giao bộ hộ giáp cuối cùng này cho Lý Tân, mọi người trong lòng cũng đều hiểu rõ Lý Tân là huynh đệ Vương Song tín nhiệm nhất, ngay từ lúc đầu đã đi theo Vương Song, cho nên, Vương Song giao bộ hộ giáp cuối cùng này cho Lý Tân mọi người cũng không có cái gì kinh ngạc.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)