- Đưa ngươi thì ngươi cứ cầm, nếu không muốn chế thành hộ giáp hoàn toàn là nằm mơ!
Vương Song nhướng mày, trầm giọng hơn nói, Lý Phương lúc này mới vâng vâng dạ dạ nhận lấy.
Đám người có chút hâm mộ nhìn Lý Phương cầm lấy vũ khí Vương Song đưa, thanh vũ khí này của Vương Song rốt cuộc có bao nhiêu sắc bén, bọn họ đều rõ ràng, chém giết Zombie giống như chém dưa thái rau, ngay cả thú biến dị cũng đều không thể đỡ nổi. Bọn họ đều hâm mộ Vương Song có một thanh lợi khí như thế, có thể nói, mất đi thanh vũ khí này, thực lực của Vương Song ít nhất cũng phải giảm xuống ba phần.
Vẻ mặt Triệu Hân ngưng trọng nhìn vũ khí trong tay Lý Phương, biết rằng Vương Song thật ra rất coi trọng cái hộ giáp này, nếu không sẽ không đưa vũ khí quan trọng với bản thân như thế cho một người xa lạ.
Cho nên trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải xử lý mọi chuyện thật cẩn thận.
- Đúng rồi tiểu Song, thi thể của con dị thú này xử lý như thế nào? Da lông của nó đã bị lột xuống, chỉ còn lại một cái thi thể, chẳng lẽ cứ như vậy ném đi sao!
Lý Tân ở bên cạnh dò hỏi.
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, đều tương đối tò mò xem xử lý thi thể thú biến dị như thế nào.
Vương Song mỉm cười, trả lời:
- Heo biến dị các ngươi còn biết xử lý như thế nào, chẳng lẽ các ngươi không biết xử lý thi thể con mèo rừng biến dị này bằng cách nào sao?
Ánh mắt đám người sáng lên, Triệu Hân còn lên tiếng trước tiên, nói:
- Ý của ngươi là thi thể con thú biến dị này cũng có thể ăn được!
Vương Song mỉm cười rồi gật đầu.
- Quá tốt rồi, ta muốn nếm thử mùi vị của thú biến dị !
Đổng Mộng Kỳ tiểu nha đầu này ở một bên, vẻ mặt lúc này cũng hưng phấn lên tiếng, nàng trước kia cũng ăn quen sơn hào hải vị rồi, hầu như chưa có thứ gì nàng chưa từng ăn, nhưng mà thịt thú biến dị quả thực là chưa từng được ăn.
- Được, đến lúc đó cho nhóc tham ăn ngươi một miếng thịt ngon nhất!
Vương Song trêu trọc.
Tiểu nha đầu lập tức trợn mắt một cái, hơi tức giận nhìn Vương Song, khiến cho tất cả mọi người đều cười ra tiếng.
Sau đó Triệu Hân sai người khiêng thi thể con thú biến dị này đến nhà bếp để xử lý, Vương Song nhân cơ hội nháy mắt với Triệu Hân, Triệu Hân lập tức khẽ khàng gật đầu.
Rất nhanh, đám người đều xôn xao giải tán, Vương Song thì nhân cơ hội cùng Triệu Hân đi vào nhà bếp, nhìn thấy ba người trong phòng bếp đang phân chia thi thể con thú biến dị này, thủ pháp rất là thuần thục, lập tức trực tiếp kêu người đều ra ngoài, chỉ còn hắn và Triệu Hân ở lại.
Nhìn thi thể đã bị phân chia một nửa, Vương Song trực tiếp vung tay lên, một nửa thi thể của mèo rừng biến dị trực tiếp biến mất, đặt vào bên trong giới chỉ của hắn. Đồ vật lưu giữ trong Trữ vật giới chỉ của hắn đều có thể tồn tại lâu dài, không cần lo lắng bị biến chất, cho nên Vương Song rất yên tâm có thể tồn trữ.
Triệu Hân thì vẻ mặt bình tĩnh, đã sớm biết được Vương Song có một cái Trữ Vật Giới Chỉ, có thể lưu giữ đồ vật.
Còn về Vương Song tại sao phải lấy đi một nửa thi thể thú biến dị, Vương Song cũng có cân nhắc của chính mình, dù sao chất thịt loại thú biến dị này hàm chứa năng lượng phong phú, chính mình lấy một nửa, cho cho dù là bổ sung năng lượng cho chính mình hay là phân cho những người khác đều là một lựa chọn rất tốt. Vương Song từ trước tới giờ đều là người không có được chỗ tốt tuyệt không làm việc ổn thỏa.
Hai người gọi ba người đã đi ra quay về, bọn họ nhìn thấy thi thể thú biến dị trong phòng bếp biến mất một nửa, đều có chút kinh ngạc, nhưng mà với mệnh lệnh của Vương Song và Triệu Hân, bọn họ đều lần lượt bày tỏ bản thân không nhìn thấy gì cả, nói đùa, chuyện Hoàng Thân Lý gia thôn đích thân phân phó coi như bọn họ có thêm hơn mười cái lá gan cũng không dám ăn nói lung tung, mạt thế, người chính là thứ đáng giá nhất, đồng thời, cũng là thứ không đáng giá nhất. Muốn khiến một người biến mất thì có rất nhiều cách.
Bản thân Vương Song quay về phòng, bây giờ vũ khí của hắn tạm thời giao cho Lý Phương làm hộ giáp, cho nên hôm nay hắn cũng không có ý định ra khỏi thôn, Vương Song còn đặc biệt bảo Triệu Hân lặng lẽ giám sát người Lý Phương kia, không được để vũ khí của hắn bị bán mất hoặc là dùng để làm bị thương người khác.
Quay về phòng, nhìn thấy Thái Hiểu đã tỉnh, nằm ở đầu giường, lộ ra một bên tai, mái tóc dài tán loạn xõa xuống, mỉm cười nhìn Vương Song.
Vương Song nhìn thấy cảnh tượng như thế, không nhịn được trong lòng nổi lên dục vọng, lần nữa hóa thành một con sói đói xông về phía Thái Hiểu, chỉ chốc lát, đã truyền ra từng đợt tiếng cười yêu mị cùng rên rỉ.
Thời điểm Vương Song lại thức dậy đã bị một mùi thơm nồng đượm gọi dậy, đi ra ngoài, ra tới đại sảnh, Vương Song nhìn thấy bàn ăn trong phòng khách đã đặt đầy từng đĩa thịt, không có thêm vào bất cứ gia vị gì, chỉ đơn thuần là thêm chút muối, đều là người nông thôn, bình thường cũng không quá coi trọng gì cả.
Triệu Hân thì ở một bên chỉ huy những người khác cất kỹ thịt, nhìn thấy Vương Song đi ra, lập tức vội vàng bước tới.
- Tiểu Song, ngươi xem, đây chính là thịt thú biến dị, không có bất kỳ gia vị gì đã có thể thơm như vậy, nếu như trải qua nấu nướng cẩn thận, khẳng định sẽ càng mỹ vị hơn.
Triệu Hân mặc dù nghe Vương Song nói, biết thịt thú biến dị có thể ăn, nhưng vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng, bởi vậy đã đặc biệt âm thầm sắp xếp mấy người nếm thử một phen, được chứng thực không có vấn đề gì, nàng mới dám bày những món thịt này ở trên bàn ăn.
Đương nhiên, chuyện này là nàng lặng lẽ tiến hành, sẽ không để Vương Song biết được.
Vương Song nhìn thịt trên bàn ăn, sau đó cầm một đôi đũa trực tiếp gắp một miếng vào miệng, lập tức, một cỗ mùi thơm nồng đượm truyền vào vị giác của chính hắn, dai vừa, tươi ngon, đây là cảm giác đầu tiên của Vương Song đối với thịt thú biến dị, một cảm giác tiếp theo chính là một cỗ năng lượng dồi dào tràn ra.
Cỗ năng lượng này vọt thẳng vào bên trong thể nội của bản thân, sau đó nhanh chóng bị hố đen trong thể nội thôn phệ, tuôn ra một cỗ năng lượng càng tinh khiết hơn.
Hai mắt Vương Song sáng lên, lập tức không để ý tới hình tượng của mình, trực tiếp bưng một đĩa lên không chút hình tượng gặm lấy gặm để.
Thái Hiểu trong phòng cũng vẻ mặt lười biếng đi ra ngoài, giống như một chú mèo nhỏ ngửi thấy mùi tanh, khịt khịt cái mũi chính mình rồi đi đến đại sảnh, nhìn thấy thịt thú biến dị trên bàn , vẻ mặt hoan hô chạy đến bên cạnh Vương Song, cũng bắt chước giống như Vương Song, không có chút hình tượng gặm lấy gặm để.
Sắc mặt của Triệu Hân ở bên cạnh cũng không đổi, dường như không nhìn thấy, mỉm cười đi đến bên còn lại của Vương Song, ưu nhã bắt đầu ăn.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều ào ào đi vào đại sảnh, nhìn thấy thịt thú biến dị trên bàn ăn và cảnh tượng ba người Vương Song ăn, cũng đều đặt công cụ trong tay xuống, cầm lấy đĩa bắt đầu ăn.
Cảm nhận được từng cỗ năng lượng tràn vào thể nội chính mình, tất cả mọi người đều cảm thấy được thể chất của bản thân thế mà thay đổi mạnh mẽ với tốc độ có thể cảm nhận được, sắc mặt không khỏi đại biến, cảm thấy vô cùng kinh hỉ. Càng bắt đầu không để ý hình tượng gặm lấy gặm để.
Chẳng mấy chốc, thịt thú biến dị trên bàn đã thấy được đáy, đĩa ăn đều bị bọn họ liếm sạch sẽ.
Đổng Mông Kỳ vỗ bụng nhỏ của chính mình, vẻ mặt hưởng thụ nằm trên ghế, híp mắt lại, giống như một con tiểu hồ ly, bọn họ phần lớn đều là người bình thường, cho nên năng lượng của thịt thú biến dị thay đổi bọn họ là lớn nhất. Người nào cũng giống như đang hưởng thụ tắm nắng, cả người trên dưới đều ấm áp.
- A, sức lực của ta dường như mạnh hơn không ít!
Đột nhiên, Thái Hiểu kinh ngạc mở miệng, nàng là người thứ hai ăn thịt thú biến dị, lúc này nhẹ nhàng khua đôi tay trắng như phấn của chính mình, cảm thấy sức lực so với trước đó vậy mà trọn vẹn gần mười cân.
- Hình như tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều!
Lâm Tiểu Nhiên cũng lên tiếng, tùy tiện đi một bước, nhanh hơn trước đó một chút, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng.
- Ta cũng vậy. cảm thấy sức lực và tốc độ mạnh hơn rất nhiều!
Những người khác cũng đều bắt đầu thử nghiệm, sôi nổi phát hiện sức lực chính mình lớn hơn rất nhiều, tốc độ cũng càng trở nên nhanh hơn.
Vương Song, Lý Tân những Tiến Hóa Giả này ngược lại không có cảm nhận được lực lượng của chính mình có chỗ nào tăng lên, chỉ là cảm thấy chính mình toàn thân tràn đầy lực lượng, cả người đều trở nên tràn đầy sức sống.