“Người dưới tầng quá đông, tôi không đi vớt vật tư.” Giang Phỉ nói xong lại đi về phía phòng 2103, cũng không quan tâm thân phận của đối phương.
Đột nhiên cửa phòng 2102 mở ra.
“Ồ, bé Giang, sao cháu vẫn còn ở đây? Vừa rồi tôi mới nghe được thông báo của chính phủ, nói dưới tầng có vật tư, chúng ta không xuống dưới nữa, cũng không cướp được...”
Giọng của bà Từ vừa dứt chợt mừng rỡ nhìn người đàn ông đằng sau Giang Phỉ: “Thiên Nghiêu!”
Không để ý đến Giang Phỉ nữa, bà Từ bước qua đó ôm Từ Thiên Nghiên: “Cháu trai ngoan của bà, cuối cùng cháu cũng chịu về đây rồi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây