“Đừng lãng phí thuốc cho tôi…”
Lăng Chiêu Duệ kéo cái quần rách lên, vết thương trên cẳng chân càng thêm rõ ràng, trên đó mất một miếng thịt to bằng miệng bát, thấp thoáng có thể nhìn thấy xương.
Thịt xung quanh đã bị nhiễm trùng và thối rữa.
“Hôm đó tôi rời khỏi tòa nhà Vạn Phúc để về nhà… nhưng ai ngờ mấy người lạ mặt đã chiếm mất căn nhà… còn giết cha mẹ tôi…”
“Tôi muốn báo thù… nhưng tôi không đánh lại được bọn họ… còn bị đánh cho một trận, ném xuống nước…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây