“Đã hạ nhiệt thành như vậy mà còn để cho bảo mẫu ở trong phòng khách.” Thiệu Thịnh An không thể tưởng tượng nổi. “Phải đến khi bà ấy mất rồi chúng ta mới biết chuyện, nhà họ giấu tin bảo mẫu chết, vẫn dùng danh ngạch của bà ấy để nhận đồ cứu trợ, đến khi nóng lên lớp băng tan ra mới khiến người ta ngửi thấy mùi, nhưng khi đó em cũng rời khỏi nơi này rồi, không biết sau này họ đã xử lý như thế nào, khi đó tình hình trật tự đã loạn lắm rồi, chắc cũng không có ai truy cứu.”
Thiệu Thịnh An nghe mà sởn gai ốc, sống trong thời bình hơn hai mươi năm, mỗi lần nghe vợ kể chuyện “Tận thế”, anh luôn cảm thấy như đang nghe chuyện trên trời. Nhưng nếu đặt trong tình huống tận thế thì có vẻ như chuyện gì cũng không kỳ lạ nữa.
Ngày hôm sau, người nhà họ Vương dưới lầu đi lên hỏi thăm. Đêm qua tiếng động kia thật sự dọa chết người, mấy người bà nội Vương tuổi tác đã cao, ai nấy đều sợ đến nỗi tim đập thình thịch.
“Không có gì, chỉ là có người ven đường ném đồ làm hỏng cửa sổ sát đất nhà tôi thôi, quỷ tha ma bắt, bây giờ biết đi đâu tìm người đến thay cửa kính đây.” Trịnh Thiết Huy vừa khóc lóc kể lể vừa mắng chửi tổ tông mười tám đời người nửa đêm nửa hôm ném đá kia một trận, thế nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc tới chuyện con mình trêu chọc người ta trước.
Vương Gia Nhạc bán tín bán nghi nhưng cũng không nói gì nữa, sau khi xuống lầu anh ấy liếc mắt nhìn quanh, sau đó đi gõ cửa nhà 702. Nhà 702 ở ngay dưới nhà 802, chắc chắn biết điều gì đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây