Có điều từ trước đến nay, hai người họ luôn có suy nghĩ riêng, cũng không khiến người khác phải lo lắng, Kiều Tụng Chi liền trấn an bọn họ, cũng vươn tay ra vẫy với hai vợ chồng đứng trên thuyền.
Kiều Thanh Thanh cũng vẫy tay lại với Kiều Tụng Chi, trên mặt mang theo ý cười vô cùng thoải mái: “Bọn con nhất định sẽ bình an trở về.”
“Bây giờ chúng ta đi hướng nào?”
Bây giờ mới chín giờ hơn, mây đen vẫn dày đặc phía chân trời, vừa nhìn liền cảm thấy vô cùng áp lực. Kiều Thanh Thanh lại nói: “Đến vịnh Ngự Lung, em thấy chắc cũng chỉ giống như đi lấy đồ lặt vặt thôi.”
Đời trước, mỗi ngày cô đều phải sống trong tuyệt vọng và áp lực, Kiều Thanh Thanh vốn cũng không muốn hồi tưởng lại quá nhiều, nhưng sau khi sống lại cô càng hiểu rõ hơn, những kí ức đó không chỉ có sự đau khổ mà còn có rất nhiều thông tin hữu dụng khác. Việc cô phải làm không phải trốn tránh quá khứ hoàn toàn, mà cô phải nhìn thẳng vào quá khứ, từ đó thu hoạch được thêm càng nhiều thông tin có lợi để sinh tồn ở đời này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây