Không phải ngày nào máy bay cũng chở đồ cứu trợ đến, bắt đầu từ ngày đầu tiên phát đồ cứu trợ, nhu yếu phẩm được giao đều đặn cách ngày. Một cái bánh quy nén có thể trụ được một ngày, hiện tại bọn họ phải miễn cưỡng chịu đựng hai ngày, lâu ngày chịu sự giày vò khiến người ta nhanh chóng kiệt sức. Nhưng Kiều Thanh Thanh biết tình hình này sẽ sớm được cải thiện, sau khi tạnh mưa, thuyền chở nhu yếu phẩm sẽ được xuất bến đúng thời gian quy định, như vậy sẽ cung cấp được nhiều đồ cứu trợ hơn nhiều.
Mỗi lần đồ cứu trợ được chuyển đến, Kiều Thanh Thanh cũng không ngại phiền Thiệu Thịnh An mang thùng đồ bọn họ đang bảo quản ra cho những người khác kiểm tra một chút.
Bà Vương vội xua tay: “Cháu gái, không cần phiền phức như vậy, chỉ cần liếc mắt là biết cháu thật sự trông chừng số nhu yếu phẩm này cẩn thận, sau này không cần làm thế này nữa.”
“Cháu nghĩ vẫn nên để mọi người kiểm tra một chút, như vậy mới yên tâm được.”
Trên tầng 8 có không ít trẻ con, lũ nhóc ngây thơ, hoạt bát chỉ nghĩ rằng thiên tai xảy ra liền được nghỉ học, không cần đến trường, còn được nghịch nước thỏa thích, như vậy thật sung sướng, cả ngày tiếng cười đùa của trẻ con đều vang khắp tầng, đây quả thực là cảnh đối lập sâu sắc với vẻ mặt sầu khổ của người lớn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây