Cô cảm thấy bầu trời như trầm xuống mang đến cho cô sự sợ hãi không miêu tả được.
“Không có chuyện gì xảy ra cả, Thanh Thanh em tỉnh táo lại đi. Em gặp ác mộng, đừng sợ đừng sợ.” Thiệu Thịnh An vừa trấn an vừa đưa tay sờ ba lô, muốn lấy dầu hoa hồng lau người xoa huyệt thái dương cho cô.
Không khí lạnh buốt khiến Kiều Thanh Thanh tỉnh táo lại, cô cũng sợ hãi với cảm xúc mất khống chế của mình nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, kết luận là cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm của mình.
Có lẽ là kinh nghiệm sinh tồn mười năm sống một mình vào kiếp trước của mình khiến kiếp này cô càng thêm nhạy cảm. Thêm một lần mười năm trôi qua, sự nhạy cảm càng tăng lên.
Kiều Thanh Thanh cắn răng nói: “Thịnh An, anh gọi ba và anh cả thức dậy đi, còn bọn người Tống Tam Hà, Lưu Chấn nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây