Thiệu Thịnh Phi đuổi vịt rất có kinh nghiệm, những chú vịt nhỏ xếp thành hàng ngoan ngoãn đi về phía bờ biển, sau khi đến bên bờ biển thì từng con một nhảy xuống, rất nhanh trên mặt nước đã nổi lên bồng bềnh từng đoàn lông vàng.
Kiều Thanh Thanh ngồi trên bờ quan sát, quầng thâm quanh mắt không che đậy được thần sắc thoải mái của cô.
Những ngày tháng bình yên như vậy tuyệt vời làm sao, cô hy vọng những ngày như vậy có thể kéo dài một chút, lâu thêm một chút.
Thiệu Thịnh An lên bờ ngồi bên cạnh cô, kể về chuyện xảy ra ngày hôm đó: “Anh bị kéo qua giúp chuyển thi thể và cá mập, sau đó giải thích với đội trưởng Miêu mấy câu, anh ấy giữ anh lại tiếp tục giúp đỡ, trước khi anh về nhà anh ấy bảo người cắt cho anh một miếng thịt cá mập coi như là thù lao, nặng hai lăm cân. Anh băm thịt cá mập ra nấu chín và cho vịt ăn rồi, Đại Bảo cũng rất thích ăn, vịt không tranh lại nó bị nó mổ cho kêu loạn, đợi Đại Bảo ăn xong thừa lại bọn nó mới được ăn.”
Kiều Thanh Thanh không biết còn có chuyện này: “Em biết bọn họ kéo xác cá mập đến rồi, nghe nói tốn rất nhiều công sức, nếu có cần cẩu thì đơn giản dễ dàng hơn nhiều rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây