Thiệu Thịnh An hỏi ba Thiệu.
Ba Thiệu gật đầu: “Khi con đi đón Thanh Thanh, ba thấy Tống Tam Hà có quay lại và chào ba.”
Kiều Thanh Thanh quay đầu nhìn sang doanh trại của Tống Tam Hà bên cạnh, trong doanh trại tối om, không có ánh đèn cũng không có lửa, chỉ có người ngồi bên ngoài hưởng thụ sự mát mẻ, gió ấm đêm hè mang theo tiếng xì xào bàn tán bên kia.
“Thanh Thanh, em có kế hoạch gì sao?” Thiệu Thịnh An hiểu rõ cô nhất. Kiều Thanh Thanh đặt bát xuống, nhẹ nhàng nói: “Thuyền được chế tạo để đề phòng, em nghĩ chúng ta phải nhắc nhở cả Tô Tông và Tống Tam Hà.”
Mặc dù cô chỉ mới ở đội tàu Thang Châu một ngày nhưng Kiều Thanh Thanh đã mơ hồ nhận ra họ không có năng lượng dư thừa để tiếp nhận những người sống sót từ căn cứ Tây Thành. Nếu muốn sống sót, cô vẫn phải dựa vào chính mình, hiện tại cô đã gia nhập đội ngũ y tế ở Thang Châu, cô cũng đang tìm kiếm một lối thoát khác cho bản thân và người nhà, nhưng cũng không thể dồn hết mọi lối thoát cho mình, còn cả những người khác nữa, vì vậy gia đình họ sẽ làm một chiếc thuyền. Gia đình họ không thiếu vật tư nên họ có thể đóng một chiếc thuyền, Tô Tông và Tống Tam Hà cùng những người mới đến hôm nay thì khác, nguồn cung cấp của họ có hạn, tìm vật tư sinh tồn đang là điều quan trọng nhất nhưng Kiều Thanh Thanh không tin rằng vùng đất này chỉ còn lại những người như thế này ở bên bờ biển. Chắc chắn phải có thêm những người sống sót đến và có thể có những đội quân khác từ Diệp Sơn lẫn trong số đó. Trước đó, họ phải thông báo cho Tống Tam Hà và Tô Tông về việc này, và khi nào có thêm binh lính và những người sống sót đến đây, Tống Tam Hà và những người khác nên sớm chuẩn bị vật tư từ giờ. Những lời đề nghị mang tính sinh tồn của những đồng đội đến trước này phải có một mức độ thuyết phục nhất định thì mọi việc mới dễ dàng giải quyết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây